Câu khiến Giang Mộng Dao sợ đến suýt tê liệt, bàn tay đang liên tục bấm nút ngắt kết nối cũng dừng giữa trung, ánh mắt kinh hoàng về phía Tô Nhiên.
Không thể nào, cô thể ?
Đột nhiên, Giang Mộng Dao ném thẳng chiếc điện thoại bể cá bên cạnh.
Không thể để cô nữa, để cô tiếp, tất cả thứ của sẽ hủy hoại hết.
Giọng của Tô Nhiên vang lên, “Không cô sợ , ném cả điện thoại ?”
Giang Mộng Dao như thể ném hầm băng của mùa đông giá rét! Toàn run lẩy bẩy, lúc Tô Nhiên như đang một con yêu quái.
Điện thoại ngâm trong nước nên hỏng ?
Tại livestream vẫn tiếp tục?
Qua những con cá đang bơi lội, gương mặt xinh của Tô Nhiên, trong mắt Giang Mộng Dao lúc chính là một ác quỷ.
Tô Nhiên thấy cô sợ đến ngây , mặt mày méo xệch, liền bụng hỏi: “Cô Giang, cô chứ, cần giúp cô gọi xe cấp cứu ?”
“Không... cần, , .”
---
Chú thích của dịch:
Mê Truyện Dịch
Giang Mộng Dao kinh hãi bể cá, chiếc điện thoại bên trong vẫn nguyên vẹn hề hấn gì, livestream vẫn tiếp tục, Tô Nhiên đang như cô .
"Cô trả tiền quẻ, nên quẻ hôm nay xem cho xong. Nếu cô , chúng tiếp."
Không thể thoát khỏi livestream, Giang Mộng Dao chỉ đành căng da đầu tiếp tục: "Cô còn gì nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-94.html.]
"Đừng sợ chứ, những lời tiếp theo của là điều cô thì ?"
Hồi lâu , Giang Mộng Dao mới lấy lý trí, cô bò dậy vớt chiếc điện thoại lên, còn chẳng buồn lau nước, nặn một nụ còn khó coi hơn cả : "He he, chất lượng điện thoại thật..."
Giữa những lời c.h.ử.i bới của fan Giang Mộng Dao, Tô Nhiên chậm rãi kể cuộc đời của cô .
"Tên thật của cô là Giang Uyển, là giáo viên Hóa cấp hai, nay về hưu. Bố là một lãnh đạo nhỏ trong cơ quan nhà nước, cũng nghỉ hưu . đúng ?"
"Những điều cô mạng đều cả, tìm một chút là thôi, gì đáng chứ."
"Thật họ bố ruột của cô, mà là bố nuôi. Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, họ nhận nuôi năm sáu tuổi."
Giang Mộng Dao với vẻ mặt tự nhiên: "Thì chứ, bao giờ che giấu chuyện là con nuôi, bố thương , và cũng thương họ."
"Cô sai, họ thật sự thương cô, coi cô như con ruột. Mà cô từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, học giỏi quan tâm bố , bao giờ để bố nuôi phiền lòng."
Nghe , Giang Mộng Dao cảm thấy dễ chịu hơn, sắc mặt cũng hòa hoãn nhiều: "Họ công ơn dưỡng dục, hiếu kính họ là điều nên ."
Thế nhưng những lời tiếp theo của Tô Nhiên khiến Giang Mộng Dao nghi ngờ cô lắp camera trong nhà .
"Gia đình các vốn sống hạnh phúc hòa thuận, cho đến , nuôi của cô đột nhiên mang thai. Nói cũng thật kỳ diệu, cả đời bà một đứa con ruột mà , bất ngờ m.a.n.g t.h.a.i ở tuổi ngoài bốn mươi, bố nuôi của cô vui mừng khôn xiết.
Họ bao giờ dám nghĩ cả đời còn thể con ruột, nên đứa bé dù thế nào cũng sinh .
Lúc đó cô mười lăm tuổi, đang ở tuổi dậy thì, học lớp chín, sắp thi chuyển cấp. Mẹ nuôi của cô lo chuyện m.a.n.g t.h.a.i sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, nên cho cô ."
"Mãi đến khi cô thi xong, bụng nuôi cũng to dần lên, họ mới cho cô . Sau khi xong, cô sững một lúc, vui sướng nhảy cẫng lên, lao lòng , xoa bụng bà , sắp bạn , chúc mừng , con vui quá. cú lao lúc đó của cô suýt chút nữa bà ngã."
Giang Mộng Dao biện minh: "Lúc đó chỉ vui quá thôi, kiểm soát lực."
"Bố nuôi với cô rằng đang mang bụng to, lao lòng như thế, sẽ xảy chuyện may. Cô cũng vui vẻ đồng ý. Sau , nuôi của cô thập tử nhất sinh, hạ sinh một bé trai, đặt tên là Giang Lai."
"Khi đó họ cảm thấy là những bậc cha hạnh phúc nhất thế gian, đủ nếp đủ tẻ. Mỗi ngày cô hết mực yêu thương em trai, họ thấy những lo lắng của là thừa thãi. Hai chị em cô hòa thuận, cô hề cảm giác mất mát vì tranh giành tình thương, ngược còn thích chơi với em hơn cả nó. Cho đến khi Giang Lai lên bốn tuổi, chuyện may xảy ."