Tống Tri hỏi thăm những bạn học xung quanh, nhưng  ai  ấn tượng gì. Nhiều nhất cũng chỉ  một ký ức mơ hồ.
"Bạn   đó ? Không chú ý lắm, nhưng  nhớ hình như cô  chẳng hề lên thuyền."
"Không đúng,  nhớ rõ là cô   thôi học  mà."
"Kỳ lạ,  tự nhiên bạn  hỏi chuyện cô  ?"
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Mấy  đều lộ vẻ nghi hoặc, chỉ nhớ mang máng một khuôn mặt mờ nhạt. Mà nếu bảo họ tả  cụ thể thì    thể.
Không ai cảm thấy chuyện  kỳ lạ. Trong mắt họ, một  mờ nhạt trong lớp thì quên cũng là bình thường, chẳng ai để tâm. Nếu   Tống Tri cứ kiên trì hỏi, thì  lẽ ngay cả khi đặt chân lên đảo, nhóm  cũng chẳng nhớ  còn từng  một  như thế.
Tống Tri  hỏi thêm.
Cô chắc chắn rằng  thuyền  một thứ gì đó  thể  đổi ký ức của tất cả  . Và thứ , chắc chắn là thứ mà ai cũng  tiếp xúc — kể cả cô.
Ký ức của bản  cô cũng từng gặp vấn đề.
Cô  ngoài boong thuyền đón gió biển. Cơn đói âm ỉ suốt đêm khiến sáng  cô cảm thấy nhẹ hơn hôm qua đôi chút, nhưng Tống Tri  rõ, đây chỉ là tạm thời.
Cô  thể đợi đến ngày thứ 7, chờ tới ngày cuối cùng mới tìm  đường thoát — như  là quá muộn. Bỏ lỡ một , mất  Quỷ Tài Xế, thì sẽ  còn cơ hội  .
Cô suy nghĩ: thứ gì mà tất cả   đều  tiếp xúc?
Đồ ăn — đây là khả năng lớn nhất.
Phải chăng vì hôm qua ai cũng ăn thịt nhân ngư nên ký ức mới  ảnh hưởng? Hay là vì  bạn học  c.h.ế.t , hôm qua  đánh giá   nên mới  chọn và biến mất?
Tống Tri nhớ , khi cả hai nộp phiếu đánh giá. Người bạn    bằng tất cả những từ ngữ ca ngợi hoa mỹ nhất, dài lê thê như một bài quảng cáo. Ngược , Tống Tri  tập trung  bắt bẻ.
Những đánh giá  chọn là do ban tổ chức để mắt tới, còn lời khen ngợi quá mức thì  loại. Và những   loại… chẳng lẽ sẽ  biến thành nguyên liệu cho món nhân ngư?
Ôm lấy nghi ngờ ,  khi  mời lên tầng 2 dùng bữa, cô  mặc áo blouse trắng của viện trưởng,  thẳng  bếp.
Trước khi , cô cố ý dính chút thịt nhân ngư lên  để ngụy trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-103-dong-lanh.html.]
Hôm nay, thịt nhân ngư  chế biến theo kiểu ăn sống chấm sốt. Hương vị nồng hơn hôm qua, mùi tanh cũng rõ rệt hơn.
Khi Tống Tri bước , các đầu bếp đang bận rộn, chẳng ai rảnh  cô. Khắp phòng chất đầy xác nhân ngư —  con   đông lạnh,  con đang  xử lý, ngâm muối,   lật qua lật  như đang chặt thịt dê.
Cô nhanh chóng nhận  khuôn mặt của  bạn  mất tích, cùng cả những khối thịt nhân ngư  xử lý hết từ hôm qua — trong đó  cả “bản ” của cô và  bạn .
Bên ngoài cửa sổ, những mẻ nhân ngư mới   đưa . Gương mặt giống  như đúc xuất hiện nhiều đến mức các đầu bếp coi như bình thường.
Tống Tri lặng lẽ  gần xác của  bạn, quan sát kỹ. Chiếc khuyên tai  tai xác nhận đây chính là cô gái  trò chuyện với  hôm qua. Đêm qua chắc chắn  xảy  chuyện khiến cô  biến thành nhân ngư.
Sau khi  quen dần với công việc bếp núc trong  2 tiếng, Tống Tri mới tìm  cơ hội cất xác nhân ngư “phiên bản của ”  một chiếc rương,  giấu  phòng đông lạnh, chọn vị trí ở giữa — để   ưu tiên đem chế biến, cũng   dùng cho khách quý.
Đây là  đầu cô giấu một cái xác — hơn nữa  là xác của chính . Cảm giác thật khó diễn tả… Không hổ là nhân ngư, xúc cảm mượt mà, lạnh nhưng  buốt, mềm mại nhưng vẫn săn chắc. Thậm chí cô còn thấy khuôn mặt   chỉ giống bề ngoài, mà ngay cả khí chất cũng y hệt  — sự lạnh lùng xen lẫn nét dịu dàng và sát khí.
Nhìn kỹ, trông như chỉ đang ngủ, như thể  thể sống  bất cứ lúc nào.
Cô nén cảm giác quái dị và thỏa mãn, đắp thêm vài xác nhân ngư khác lên  để che .
Rời khỏi bếp, cô  điền phiếu đánh giá như hôm qua.
"Khoan , đồng học, hình như   thấy cô ăn gì."
Một phục vụ chặn cô , ánh mắt dò xét. Câu   khiến  ít  xung quanh  sang —   nhíu mày,    mỉa.
Ai cũng hiểu,   lên tầng 3 thì   đánh giá sắc bén, chê bai thẳng thừng.   ngờ   còn chẳng thèm ăn mà vẫn định phê bình — đúng là quá đáng!
Họ chế nhạo: "Không ăn thì lấy gì mà chê? Hay là   món  khó nuốt đến mức  buồn động đũa?"
 "Thôi , con bé  chắc vẫn còn uống sữa trong trường, thích  mấy trò gây chú ý thôi."
 "Tốt nhất bỏ qua ,    xem trò hề."
Tống Tri mặc kệ. 
Cô  rõ, ai   lời chê thì sẽ  biến thành nguyên liệu. Chết là chuyện lớn, cô  định tranh cãi vô ích.
Cô lấy phiếu,  vài dòng,  giao . Phục vụ chỉ  nghi hoặc, chứ  cản nữa. Dù , cô cũng là khách quý  mời lên tầng 2 — khách quý thì   gì, phục vụ sẽ  can thiệp.