Đám du khách nam nữ bắt đầu ồn ào, cãi vã lẫn . May mà  mặt Tống Tri  vết ấn đen, dung mạo vốn chẳng hợp với gu thẩm mỹ chung, nên dù hai bên  tranh luận kịch liệt thì cũng chẳng ai lôi kéo cô . Thế mà  giúp cô  yên  đôi chút.
Hai con nhân ngư béo  thấy , hệt như đồng hương gặp đồng hương, nước mắt ngấn tràn nơi khóe mắt.
Trong ánh mắt của chúng là tuyệt vọng, là sợ hãi — tựa hồ kế tiếp sẽ  chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy .
Những nhân ngư  vóc dáng bình thường, bất kể nam  nữ, sắc mặt đều trở nên vô cùng cứng nhắc.
Tống Tri quan sát kỹ, còn phát hiện trong mắt họ thấp thoáng lẫn  đó là sự sợ hãi và ghê tởm đối với hai con nhân ngư béo .
Hai con nhân ngư béo rốt cuộc mang theo thứ gì?
Tống Tri gõ gõ thành bể cá để thu hút sự chú ý của chúng. Chúng chỉ liếc  cô,  giãy giụa bơi đến gần,  chỉ tay  bụng   sức đập nước.
Con nhân ngư cái còn lo Tống Tri  hiểu, bèn giật đứt hai sợi rong, quấn quanh bụng    động tác như sắp  rạch bụng.
Tống Tri khẽ cau mày,    rời  khiến hai con nhân ngư lập tức  chìm  tuyệt vọng. Thế nhưng chỉ một lát , Tống Tri  trở , cô mang theo một miếng bánh kem nhỏ,  tay là d.a.o nĩa.
Dưới ánh mắt của đám phục vụ, cô  thong thả ăn bánh  giả vờ quan sát nhân ngư. Đợi đến khi bọn phục vụ  , Tống Tri liền ném d.a.o nĩa xuống nước.
Hai con nhân ngư béo mắt sáng rực, điên cuồng lao tới tranh giành. Cuối cùng, con đực cướp  cái nĩa, còn con cái vì ở gần hơn nên đoạt  con d.a.o gọt hoa quả.
Vừa cướp , cả hai liền lập tức rạch bụng.
“Phụt!”
Từng bầy nhân ngư con chen chúc từ trong cơ thể chúng phọt , đặc kín một vùng nước. Ít cũng  mấy nghìn con, tua tủa đầu  –  cá.Người nào mắc chứng sợ lỗ hoặc sợ mật độ dày đặc,  cảnh  chắc chắn phát điên.
Đám cá con  buộc  sinh  quá sớm nên hầu hết chúng đều dị dạng:
Có đứa ngũ quan  kịp hình thành, mặt mũi méo mó.
Có đứa thiếu mắt, hoặc mắt với miệng mọc dính liền một chỗ.
Thậm chí  con đôi mắt  mọc ngay … đầu lưỡi.
Nhìn mà Tống Tri rùng : Ai dạy các ngươi ngũ quan  mọc thế  hả?!
Một  thì cơ thể rõ ràng  khuyết tật.
Có đuôi cá thì thôi,   còn mọc thêm cả… chân  ở hai bên?
Tống Tri rợn da gà.
Đám quái vật nhân ngư  rốt cuộc là loài gì? Sao   thể trộn lẫn tứ chi, cơ quan  và cá mọc loạn xạ như ?
Không giống thứ gì tự nhiên,  chẳng  đồ chơi khâu vá.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tống Tri.
Cô  hai con nhân ngư béo , thấy chúng vẫn điên cuồng móc hết lũ cá con trong bụng .
Sau cùng, chúng nhặt lấy vài con " nhất" … nhét thẳng  miệng.
Người chung quanh c.h.ế.t lặng, hoảng hồn đến  dám thở. Một  ít   lẽ   thế giới  đầy dị quái, nên giả vờ như  thấy. Nếu  tận mắt  họ mặt trắng bệch, Tống Tri còn tưởng họ thực sự  trông thấy gì.
Ít phút , hai con nhân ngư béo ôm  cá con “ chọn”  trở  đường ống nhỏ khi nãy. Đến chỗ đó, cơ thể chúng lập tức thu nhỏ , dễ dàng chui qua.
Nhìn cảnh , những nhân ngư khác trong bể chỉ  run rẩy sợ hãi, chứ chẳng con nào dám  theo.
Tống Tri gõ gõ thành bể  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-105-sinh-dan-ca-con.html.]
Lần ,  bộ nhân ngư trong bể, kể cả những con quỷ nhân ngư vốn mắt thường  thấy, đều lũ lượt bơi đến  mặt cô, gấp rút  hiệu cầu cứu.
Rõ ràng tất cả bọn chúng đều  thoát  ngoài, mong cô đập vỡ bể cá. Như thế, chúng mới  thể tìm  tự do.
Tống Tri chỉ tay lên : “Bể nước   sâu, các ngươi  thể tự nhảy  mà.”
Đám nhân ngư lắc đầu lia lịa, khẩn trương biểu thị rằng chúng  nhảy  .
Cô nhíu mày: “Vậy vì  các ngươi   , mà  trở  ? Giống như hai con khi nãy?”
Giọng cô khẽ lạnh: “Nói thật nhé,   giúp bọn họ, thế mà chẳng nhận nổi một câu cảm ơn, cũng chẳng  chút lợi lộc gì. Nếu giờ    tay, mà các ngươi  mang  điều gì cho ,  đây  dại gì tiếp tục  chuyện ngu xuẩn .”
Câu   dứt, bể cá lập tức im lặng. Dường như tất cả đang suy nghĩ xem nên dùng gì để trao đổi.
 lúc đó—
“Khách nhân!”
“Không xong, phục vụ tới , cô liều quá!”
Một tiếng hô to xen lẫn thì thào, nhưng tất cả nhân ngư đều  rõ.
Tống Tri thì thầm bằng ngôn ngữ nhân ngư: “Trừ khi  kẻ  cho  , các ngươi xinh  thế , rốt cuộc khác gì với hai con nhân ngư béo  . Ta chỉ cứu một con. Ai  ,  cứu .”
Đám nhân ngư đồng loạt động tâm, nhưng lúc , bọn phục vụ  đến nơi.
“Thưa quý khách, kết quả lời bình  . Xin những ai  xướng tên, sáng mai cùng giờ sẽ đến tầng 3 để tận hưởng dịch vụ.”
Kế tiếp,  bắt đầu  tên từng .
Tống Tri tuy   chắc chắn sẽ  chọn, nhưng vẫn  chút căng thẳng.
Quả nhiên đến cuối, tên cô cũng   lên.
  hết.
“Chủ nhân đặc biệt  lòng với lời bình của cô Tống. Nghe  cô  vì  lời bình mà ngay cả đồ ăn cũng  động qua. Bởi , chủ nhân chuẩn  riêng cho cô phần thịt nhân ngư tươi nhất ở tầng 3.”
Ngay  đó, một đĩa nhân ngư thịt tươi rói, còn vương máu,  bày  mặt Tống Tri.
Tên phục vụ nở nụ  đến tận mang tai, nụ  quái dị khiến cô  khỏi áp lực.
Tống Tri  , thoáng nghĩ  nên nhắc nhở rằng …  lộ liễu quá.
“Xin mời bạn học Tống. Đây là món nhân ngư mà chủ nhân ưa thích nhất.”
Mùi m.á.u tanh nồng nặc từ đĩa thịt lan tỏa, như vòng vây siết chặt lấy đầu óc cô, ý chí cô dần yếu ớt.
Muốn ăn. Quá đói.
Tầm mắt Tống Tri gần như  dứt  nổi khỏi phần thịt  mặt. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng suy nghĩ cách nào để  ăn.
 cuối cùng, thịt nhân ngư vẫn  đặt  tay cô.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cô  rõ chính … nuốt nước bọt.
Giọng khàn khàn, cô cố : “Ta ăn ít lắm, một  chắc  hết,  thể chia cho bạn bè ?”
Tên phục vụ mỉm : “Không thể.”
“Vậy  thôi… nếu  là ý chủ nhân,  cũng  thể phụ lòng.”
Tống Tri nở nụ  gượng gạo, cầm nĩa, bước đến bể cá. Nàng khẽ khuấy đĩa nhân ngư còn nóng hổi, m.á.u tươi lan trong nước, mùi càng nồng gấp bội…