Đám nhân ngư trong bể nước, lúc   Tống Tri chẳng khác nào  quái vật.
Vốn dĩ  đó chúng còn rụt rè tiến  gần, như  bơi sát đến bên cô, nhưng khi trông thấy miếng thịt nhân ngư trong tay Tống Tri,  bộ lập tức biến sắc, kinh hoảng mà lùi  thật xa, đuôi cá suýt nữa chôn vùi luôn trong bụi rong.
Tống Tri chỉ khuấy nhẹ nĩa, ai cũng thấy rõ cô căn bản   ý ăn. Cứ như thể vì ngại ban tổ chức, cô mới buộc lòng  giả vờ đưa lên miệng.
Ngay lúc cô chuẩn  cắn một miếng, thì một gã đàn ông bên cạnh  nhịn  nữa, xông tới giật phắt lấy đĩa.
“Đồ   hưởng thụ, ngươi  ăn thì  ăn!”
“Hương vị … thơm quá!”
Gã đàn ông chẳng giữ chút hình tượng, bưng đĩa điên cuồng nhét  miệng. Miếng thịt nhân ngư mềm rã,   miệng liền tan , khiến mấy  khác lập tức  kích thích, nhào tới tranh cướp.
Mùi hương kỳ dị nhanh chóng tràn ngập khắp đại sảnh.
Đám  ăn như hóa điên, hệt như  đói hơn mười ngày, chẳng khác nào quỷ đói giành mồi. Một đĩa nhỏ, cả thịt lẫn nước canh đều  l.i.ế.m sạch sẽ, chẳng còn một vệt.
Trong mắt Tống Tri, từ khoảnh khắc họ đưa miếng thịt  miệng,  thể liền bắt đầu biến đổi. Dưới làn da, mạch m.á.u  còn là của con  bình thường, mà hiện  vô  thứ rậm rạp, như đang ngọ nguậy.
Cảnh tượng đó khiến cô lập tức nhớ tới cảnh hai con nhân ngư béo sinh đàn cá con – chúng cũng   sinh  từ bụng, mà là từ da thịt chui .
Chuẩn xác hơn,  chỉ từ da, mà cả nội tạng của họ cũng nuôi vô  cá con, chỉ là  nhiều bằng ở lớp da ngoài. Nhìn   căng phồng, chẳng khác gì đang mang thai.
Những kẻ …   đúng hơn, những con quái , trong cơ thể đều đang mang nhái cá.
Một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua trong đầu Tống Tri: Có  chính cô,  một thời điểm nào đó, cũng từng trải qua tình trạng tương tự?
Cái xác nhân ngư trong phòng đông lạnh  gương mặt y hệt cô… Rốt cuộc đó là cô,  chỉ là nhân ngư do cô biến thành?
“Đáng tiếc thật, hôm nay chỉ  phần nguyên liệu thượng hạng  thôi. Nhân ngư khác thì khó mà chế biến  hương vị như . Các vị khách quý e là  chờ thêm vài ngày nữa.”
Phục vụ tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong đáy mắt  lộ  ác ý.
Tống Tri khẽ  nhạt: “Ta thì  thấy tiếc. Ta từng chạm qua nguyên liệu ngon nhất đời . Ngay khi ngươi  bưng lên,   phân biệt   — nó còn kém một chút. Vì , bảo  nuốt xuống, quả thật khó mà  .”
Nói xong, cô chú ý quan sát phản ứng của . Quả nhiên,  mặt phục vụ thoáng hiện nét bất mãn.
Tống Tri  xin : “Ngại quá, tính  vốn thẳng,  gì  nấy, chẳng quen vòng vo khách sáo. Nếu khiến ngươi khó chịu thì  xin , nhưng bảo  sửa miệng,  thật sự   .”
Phục vụ mặt  cảm xúc, chờ cô  hết mới mở miệng: “Nếu  nguyên liệu ngon nhất thế gian,  chắc chắn cũng chỉ  trong nhà bếp du thuyền của chúng .”
Tống Tri lắc đầu: “Không thể nào. Nguyên liệu mà  vận chuyển từ xa tới, chỉ cần chậm 3 giây thôi, hương vị  giảm sút. Những món  nhất định  xử lý và dùng ngay, hơn nữa, món ăn   đặc biệt. Đối với mỗi , điều kiện lựa chọn  khác . Các ngươi…  thể nào tìm  .”
Cô  dứt khoát, coi như chẳng hề để ý vẻ mặt tối sầm của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-106-tranh-luan-phan-dinh.html.]
Phục vụ nheo mắt: “Cho nên đây chính là lý do ngươi  lời bình như  ? Nhìn bề ngoài tưởng như  khen ngợi, nhưng thực  đều là hạ thấp?”
“Không. Ta chỉ  đúng sự thật.Bên ngoài  vẻ  hảo, ngay cả hương vị tầng đầu cũng  tệ.  ăn đến phần , gia vị biến đổi,   mất kiểm soát. Đầu bếp các ngươi dùng mùi hương lạ để che giấu khuyết điểm. Ta đoán  sai thì là vì nguồn nguyên liệu ngon nhất quá ít,  nỡ đưa lên tầng 2, chứ đừng  tới tầng 3. Có lẽ, ngay lúc  các ngươi tạm thời  còn trong tay?”
Mỗi câu cô , sắc mặt phục vụ càng lúc càng khó coi.
“Quý khách, xin đừng tùy tiện…”
“Để cô   tiếp.”
Một giọng hùng hậu vang lên, cắt ngang lời .
Tống Tri ngẩng lên.
Là chủ bếp.
Kẻ mà lúc  cô  cảnh giác nhất khi còn ở trong bếp  tạp vụ. Thực lực   mạnh.
Trong Thiên Nhãn,  rõ ràng là quỷ, nhưng  sở hữu cơ thể như  thật. Điều  chỉ chứng minh một việc:   mạnh đến mức  thể lấy  chân .
“Nào, bạn học nhỏ,  đây  tiếp . Ta  tò mò, ngươi    thể  , chỉ bằng một ánh mắt thoáng qua?”
Chủ bếp tiến về phía cô. Mỗi bước chân của , Tống Tri  cảm giác như cả boong tàu đang rung chuyển.
Đương nhiên, đó chỉ là ảo giác.  vóc dáng  quá cao lớn, cho dù cố tình hạ giọng, trong tai   vẫn như sấm động.
Tiếng  đó khiến nhiều  bừng tỉnh, mới nhớ    họ   chuyện gì.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tống Tri cũng   vẻ chịu  nổi tiếng  của , cố tình thể hiện chút khó chịu. Bởi vì, đây là  đầu tiên cô gặp  trực tiếp, nếu   phản ứng,  dễ  lộ.
Chủ bếp “” một tiếng,  xin : “Xin , giọng  trời sinh  . Ta chỉ  hỏi, rốt cuộc ngươi   thấy ? Chưa nếm qua, mà  thể   nhiều vấn đề như thế?”
Lúc   hạ thấp giọng hơn.
Tống Tri thả lỏng lông mày, bình tĩnh đáp: “Chỉ là   thôi.Có  trời sinh khứu giác nhạy,  kẻ thị lực đặc biệt. Thứ ngươi  thấy,  thấy . Ví dụ   ngươi trông sạch sẽ, nhưng  vẫn thấy rõ dấu vết m.á.u còn sót , chứng tỏ ngươi  mới xử lý nguyên liệu.”
Câu “ thấy huyết khí” ,  thật thì là cô đoán.  cô dùng giọng chắc chắn, như thể tận mắt chứng kiến.
Chủ bếp bắt đầu đánh giá Tống Tri, ánh mắt sâu  lường . Một lát ,  hỏi: “Ngươi cũng  xuống bếp ?”
Tống Tri lắc đầu: “Không,  chỉ  . Một món ăn ngon  dở, chỉ cần  kỹ là .”
“Chính vì   thể  , nên  mới dám  — trong bếp của các ngươi tuyệt đối  thể  nguyên liệu ngon nhất mà  từng thấy.”
Lời lẽ , với một đầu bếp mà , khác nào thẳng thừng khiêu khích. Cho dù là  tính tình , cũng khó lòng nuốt trôi.
Huống chi kẻ  mặt —  vốn dĩ  trông đầy sát khí, cái gọi là “thái độ hòa nhã” chỉ là vỏ ngoài giả tạo,  mù cũng  .