Phương Vô Thâm biến sắc  ngừng, cuối cùng mặt lạnh như tiền gật đầu:
"Được,  thể."
Vừa dứt lời, Tống Tri lập tức cảm thấy bản   giải phóng khỏi sự khống chế.
Cô đoán,   thể chính Phương Vô Thâm cũng  nhận  rằng lời  của   thể thao túng cô. Nếu , chắc chắn  sẽ  dễ dàng đồng ý như thế.
"Anh đợi ở đây, giấy tờ kết hôn em giấu kỹ , chỉ  em  nó ở ."
Tống Tri giả vờ trấn an,  :
"Yên tâm, em   ngay. Chúng  cứ  đăng ký kết hôn ,  đó mới  phẫu thuật."
Lời còn  dứt,  cô  chạy khỏi cổng bệnh viện mười mét.
Phương Vô Thâm  dáng vẻ Tống Tri sốt sắng  kết hôn với , cảm thấy ghê tởm.
Hắn thật sự  bao giờ  ý định cưới cô. Nếu   vì A Nhạn, đến  mặt cô  cũng chẳng buồn .
Tống Tri chạy thẳng khỏi bệnh viện.
Cô  rõ Phương Vô Thâm  tà môn. Hắn và  nhà họ Trang  thiết như một bọn, cô  dám   nhà họ Trang.
Vì , cô về khu trọ gần trường học.
Nửa năm , để tiện   thêm, Tống Tri thuê một căn phòng ở đây. Gần đây chủ nhà  về quê chăm cháu, nên đưa chìa khóa cho cô, chỉ dặn thi thoảng lau dọn giúp.
Vì phòng quá đơn sơ, Tống Tri ngại nên  bao giờ kể với ai, nhưng giờ thì quá hợp,  vặn  chỗ ẩn .
Trên đường về, Phương Vô Thâm gọi cô   10  – Tống Tri đều tắt máy.
Cô  dám , chỉ sợ một khi  xong    thao túng hành vi như .
Ngay cả bố  nuôi gọi tới, Tống Tri cũng cắt đứt.
Cuối cùng cũng về đến nhà trọ.
Còn  kịp  xuống, cô bỗng cảm thấy  một luồng ánh mắt lạnh lẽo đang theo dõi  từ bóng tối.
Toàn  nổi da gà.
 lúc , lòng bàn tay đột nhiên ấm lên, xua tan cái lạnh khủng khiếp đó.
Chiếc nhẫn ngọc xanh trong tay cô – thứ mua  ở chợ đồ cổ – bỗng phát sáng!
Cảm giác  theo dõi biến mất ngay  đó.
Khung cảnh xung quanh bỗng vặn vẹo biến hóa. Tống Tri phát hiện bản    giữa một căn nhà cổ đổ nát, cũ kỹ và âm u.
Trên bàn  một tờ giấy. Cô  lên:
“Khế ước Khu Khủng bố. Thưởng: Một đôi Thiên Nhãn.”
“Thiên Nhãn  thể  thấu quá khứ, hiện tại, tương lai. Trảm thần diệt quỷ,  gì   .”
Tống Tri thầm nghĩ: "Nghe ảo ma quá ."
  chạm  tờ giấy, trong đầu cô lập tức hiện lên cách ký khế ước – chỉ cần  tên  , giống hệt lúc ký giấy hiến tạng ở bệnh viện, thì khế ước sẽ  hiệu lực.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, tất cả những gì xảy   đảo lộn  bộ nhận thức của cô suốt mười mấy năm qua.
Lão đạo sĩ điên, tờ giấy hiến tạng tỏa  hắc khí, ánh mắt lạnh lẽo trong bóng tối…
Tất cả đều cho cô :  đời  thật sự tồn tại sức mạnh siêu nhiên.
Có lẽ từ  lâu , cô  rơi  âm mưu của kẻ khác.
Nếu đúng như lời lão đạo sĩ,  mệnh của cô vốn  ,     nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi? Điều đó  hợp lý.
Tống Tri rùng :
"Đổi mệnh – chính là cướp lấy vận khí của  khác, nuôi sống bản  bằng xui rủi của kẻ đó."
Suốt bao nhiêu năm  nhận nuôi, hóa … cô chỉ là một con vật hiến tế,  hút m.á.u dần dần.
Giờ  nhà họ Trang đều  đạt  thứ họ , chỉ còn thiếu một  thể khỏe mạnh cho A Nhạn.
Còn cô – chính là giá trị lợi dụng cuối cùng.
Nghĩ thông suốt, Tống Tri  do dự nữa, cầm bút  tên  lên tờ giấy.
Ngay khoảnh khắc đó, hai chữ "Tống Tri" hiện lên  tan biến.
Đồng thời, cô cảm nhận rõ rệt:   kết nối với căn nhà kỳ quái .
Tờ khế ước biến mất,  mắt cô hiện  một bảng thông tin:
【Chủ nhà cấp 1 – Linh lực: 10/10】
【Khu Khủng bố – Cấp 0 – Kinh nghiệm: 0】
Công nhân: 0
Du khách: Chưa mở
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-2-pho-ban-giay-theu-luc-nua-dem.html.]
Mức độ hài lòng của du khách: Chưa mở
Cửa hàng: Chưa mở
Phó bản: "Giày thêu lúc nửa đêm" (Độ khó: 1 )
[Chú thích: Sau khi vượt phó bản, “Khu Khủng bố” sẽ hiển lộ ở thế giới thực. Chủ nhà  thể mời  đến trải nghiệm và đánh giá. Điểm đánh giá tối đa là 100,  thể dùng để nâng cấp  hệ thống.]
"Chỉ là phó bản 1 , chắc  quá khó. Hơn nữa linh lực  đang đầy." – Tống Tri cân nhắc  quyết định thử một phen.
[Cảnh báo: Chết trong phó bản = c.h.ế.t thật ngoài đời. Xác nhận tiến  phó bản: "Giày thêu lúc nửa đêm"?]
Tống Tri  rõ, vận khí của cô   cướp gần hết, bây giờ sống thêm ngày nào là nhờ ngày đó.
“Khu Khủng bố” chính là cơ hội sống sót duy nhất.
Cô suy đoán: chỉ cần   giày thêu , chắc  .
Hít một  thật sâu, cô :
"Tiến ."
[Yêu cầu: Tồn tại trong phó bản "Giày thêu lúc nửa đêm" suốt 2 giờ.]
Bảng chữ biến mất.
Ban ngày đột ngột chuyển sang đêm tối, cả căn phòng chìm  âm khí lạnh lẽo, như  thứ gì đó đang gào thét sắp đến gần.
Tống Tri   dạng nhát gan.
 luồng khí lạnh như xuyên thấu cả xương tủy, cùng tiếng  khúc khích của ai đó –  nam,  nữ – vang lên bên tai khiến cô sởn gai ốc.
Cô giả vờ   thấy gì, leo lên giường, trùm chăn kín đầu. Sau lớp chăn, âm thanh mờ ảo   nhiều.
Một lúc ,  khí yên tĩnh .
Tống Tri nhẹ thở phào. Phó bản 1 , theo lý thuyết sẽ  quá khó, chủ yếu là thử độ gan .
Chỉ cần bình tĩnh…
Bỗng một đứa bé quỷ ôm đôi giày thêu nhuộm m.á.u xuất hiện ngay  n.g.ự.c cô, khuôn mặt áp sát  mặt cô.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Đồng tử Tống Tri giãn to, tim như ngừng đập nửa nhịp.
Khuôn mặt nó trắng bệch như tượng, hai má tô hồng đỏ rực, đội nón cầu trường sinh, há miệng  ghê rợn, thổi một luồng  tanh hôi âm hàn  mặt cô.
Nó chuẩn … đeo giày cho cô.
Tống Tri lập tức đá văng chăn, nhảy khỏi giường bỏ chạy.
Căn phòng nhỏ, nó  thể mò lên tận giường mà  gây tiếng động – chứng tỏ thực lực nó mạnh hơn cô. Không chạy kịp là  đeo giày ngay.
Cô   phạm vi phó bản lớn cỡ nào, chỉ thấy cửa phòng vẫn mở nên liều mạng chạy  ngoài.
Hành lang tối tăm kéo dài.
Thế giới bên ngoài giống hệt thực tại – chỉ là  một bóng  sống, quỷ khí dày đặc.
Tống Tri phát hiện đứa bé quỷ  đuổi theo, liền dừng  thở.
 một luồng bất an tràn đến – cô  chần chừ, chạy ngay đến thùng rác lớn cạnh cầu thang chui .
May mắn đây là phó bản, nên thùng rác còn trống .
Vừa kịp đậy nắp thì…
Một luồng quỷ khí âm trầm khủng khiếp hơn tràn khắp hành lang, sương mù dày đặc phủ kín. Có thứ gì đó  đáng sợ đang đến.
Nó di chuyển    phát  tiếng bước chân, chỉ  khí tức quỷ mị mỗi lúc một gần.
Tống Tri căng thẳng đến nghẹt thở, cố gắng giữ nhịp tim bình tĩnh nhất  thể để   phát hiện.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng gõ cửa từng nhà vang lên rùng rợn. Khi đến căn phòng cô từng ở, nó… bỗng bỏ qua,    hành lang.
Tống Tri  ngóng, đợi khí lạnh tản bớt, lập tức chạy về phòng.
Ngay khoảnh khắc cô khép cửa , dư quang liếc thấy nơi cầu thang… lóe lên một tia đỏ máu.
Không dừng một giây nào, cô lao  trong, đóng sầm cửa .
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Lại là 4 tiếng gõ cửa.
Người bình thường gõ cửa là 3 tiếng. Chỉ  quỷ… mới gõ 4.
Lần  là một con quỷ còn đáng sợ hơn đứa bé ban nãy.
Thấy Tống Tri  mở cửa, nó nổi điên, đập cửa liên tục như  phá tung.
Cô run   cánh cửa như sắp bung …