Có lẽ bởi vì họ là Quỷ sai.
Tống Tri cảm thấy nụ  âm trầm của Bạch Vô Thường còn đáng sợ hơn cả mấy con quỷ trong phó bản mà cô từng gặp. So với Mỹ Nam Quỷ đáng sợ  thì cũng chẳng kém chút nào.
"Hai vị đại nhân chịu giúp dẫn độ những oan hồn   là đại ân , đúng ..."
Tống Tri đổi giọng: "Đã  đến đại ân, nếu hai vị  thể giúp luôn việc giải quyết cái cây hòe  thì càng  hơn nữa!"
"Nếu  thể, bà cụ  hình như cũng đang  mê hoặc."
Nói xong, Tống Tri mở to mắt, đầy mong chờ  Bạch Vô Thường.
Nụ   mặt Bạch Vô Thường khựng  một chút, chỉ trong chớp mắt,    vẻ  mặt Tống Tri  búng tay một cái.
Phành!
Cây hòe vốn xanh  do ăn thịt , trong nháy mắt  một sức mạnh cường đại đánh tan thành vô  tinh quang.
Tống Tri  cả bầu trời rực sáng, ngay cả bụi tro cũng  còn , mùi m.á.u tanh và mùi thịt  càng   biến mất.
Chuyện   thể chỉ là dùng sức mạnh đơn thuần mà  !
Quá mạnh mẽ!
Tim Tống Tri đập thình thịch,  hết thảy  mắt mà ngây : "Không hổ là đại thần âm sai của nhà trồng hoa mấy nghìn năm!"
Bạch Vô Thường sờ mũi.
Lần đầu tiên  gặp một hậu bối khen ngợi thẳng thắn, chân thành như , mà  còn là một cô gái nhỏ.
Thật hiếm thấy, thậm chí còn ... ngượng ngùng.
Hắc Vô Thường liếc Bạch Vô Thường một cái, im lặng   gì.
Ngay giây tiếp theo —
Tống Tri  mở miệng khen Hắc Vô Thường, đầy lòng kính phục: "Nếu   đời  còn ai  thể sánh ngang với Bạch Vô Thường đại nhân,  nhất định chỉ  Hắc Vô Thường đại nhân."
"Hắc Bạch Vô Thường, sứ giả âm phủ, đại diện cho Diêm Vương   nơi nhân gian."
Ánh mắt Hắc Vô Thường khẽ  đổi.
Hắn  về túi tiền bên hông Tống Tri, : "Tự ý giữ hồn phách, vi phạm pháp tắc của Diêm Vương.
Nếu để  bắt ..."
"Tốt nhất tự lo liệu cho bản ."
Nói xong,  đợi Tống Tri kịp đáp , hai vị âm sai  biến mất.
Thực , Hắc Bạch Vô Thường  chỉ là những âm sai mấy nghìn năm nay.
Những oan hồn tầm thường như thế  vốn  cần bọn họ tự  đến dẫn độ, họ còn  những việc quan trọng hơn.
"Sức mạnh của cô  tăng quá nhanh." — Hắc Vô Thường : "Phải theo dõi chặt chẽ."
Bạch Vô Thường đáp: "Nếu  lo như ,   tịch thu luôn pháp bảo bên hông cô ? Thứ đó giữ  cũng là một tai họa ngầm."
Hắc Vô Thường tiếp tục ý  đó: "Lần đầu tiên giúp còn  thể  là tình cờ, nhưng  thứ hai,  là ép buộc triệu hồi."
Bạch Vô Thường nhớ  gì đó, nheo mắt cáo : "Ngươi  cô  dụ   ?"
Sắc mặt Hắc Vô Thường   đổi: "Gần đây ở hiện thế   gây rối, khiến âm sai  quyền của  gặp  nhiều phiền toái. Nếu cô  là  vì chính nghĩa, dùng pháp bảo câu hồn, cũng  ."
"Vậy thì  ngươi  dụ là đúng  còn gì."
Ai mà  , ban đầu vốn định dọa cô bé đó một trận, kết quả   ánh mắt lấp lánh của    mềm lòng,  chỉ giúp diệt cây hòe, còn  tay  nhẹ nhàng.
Người thì   dọa, ngược  còn nhanh chóng thu phục  fan nhỏ.
"Ta   tay thì cô  cũng tự giải quyết . Dù  cũng  đạt  hiệu quả rèn luyện, diệt thì diệt thôi." — Bạch Vô Thường     cả.
Tống Tri đúng là  thể tự giải quyết.
Cô  Càn Khôn Linh, nhưng   là  phá giải ảo thuật. Bà cụ   cây quỷ mê hoặc tâm trí bằng ảo cảnh.
Chỉ đơn thuần dùng “Tiếng hát nhân ngư” thì  thể khiến bà  tỉnh  .
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Nếu  thể tỉnh  một cách tự nhiên thì Tống Tri cũng   tiêu hao linh lực quá nhiều.
Đinh linh ~
Tiếng chuông vang vọng.
Ánh mắt của bà cụ dần trở nên tỉnh táo.
Tống Tri bắt đầu dùng giọng ngư nhân để khuyên nhủ: " sẽ giúp bà gọi cảnh sát, giờ về nhà nghỉ ngơi vài hôm,   sẽ  kết quả."
An ủi bà cụ xong, Tống Tri chạy về phía bác sĩ, chuông vang lên, ảo ảnh còn  của cây hòe cũng  xóa sạch.
...
Mấy tên bác sĩ vẫn giữ vẻ mặt tàn ác, đồng loạt đẩy bác sĩ La xuống lầu, trong lúc giằng co, chỉ  một chiếc kính rơi xuống sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-27-bac-si-la.html.]
Từ tòa nhà mười mấy tầng cao,  thể gầy gò của bác sĩ La rơi xuống, giống như một con bướm trắng  gió cuốn .
 lúc  —
Cảnh sát cũng chạy tới, kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng: "Không!!!"
Tống Tri  kịp suy nghĩ, khí đan điền dâng lên, linh lực lan tỏa khắp cơ thể, cô lao nhanh về phía .
Tóm lấy hai nhánh cây lớn, mượn lực kéo về phía giữa  trung, tự  lao qua cửa sổ  đóng của tầng bốn.
Một chiếc "giường" do các nhánh cây tạo thành xuất hiện.
Tống Tri nhanh chóng tính toán độ cao trong đầu,  đủ, với độ cao , vẫn sẽ  thương nặng.
Một mạng lưới linh lực mà  bình thường  thể  thấy lập tức  bện chặt bên  bác sĩ La, âm thầm  chậm tốc độ rơi.
Khi   chạm  cành cây, lớp linh lực cũng từ từ tan biến.
Trong mắt  ngoài.
Là Tống Tri mượn sức cây cứu bác sĩ, nhưng thực tế, chỉ  cô  chuyện gì đang xảy .
"Kỳ tích thật đấy,  thể tin , cô gái  chắc là   võ công!" — Viên cảnh sát lớn tuổi trầm trồ.
Tống Tri chỉ  mà   gì.
Quay đầu .
Tống Tri bắt gặp viên cảnh sát ban ngày, trong mắt đối phương lóe lên ánh  khó hiểu. Tống Tri cảm thấy  chút quen.
Tống Tri hỏi: "Anh..."
Viên cảnh sát trẻ nhanh nhảu đáp: "Hiểu! Hiểu !  sẽ   bậy ."
Ừ thì...
Mọi chuyện   đến nước , Tống Tri cũng  tiện  thêm gì.
Việc cấp bách là  xử lý tình hình  mắt .
Có cảnh sát tham gia,  thứ dễ giải quyết hơn  nhiều.
",  họ La, bệnh viện  di dời nội tạng bằng cách quyên tặng,  nhiều hồ sơ đang  trong tay ,  thật sự  tố cáo!"
"Bọn họ phi pháp lấy nội tạng khỏe mạnh,   sự đồng ý của đương sự, còn dùng thủ đoạn tinh vi để che giấu."
"Sau đó đem bán trong các buổi đấu giá ngầm, chuyên phục vụ cho những kẻ lắm tiền!"
Bác sĩ La ôm chặt đống tài liệu trong tay, mắt đỏ rực,  chằm chằm  mấy cảnh sát.
Cảnh sát trẻ  xong giật , : "Anh bình tĩnh , mặt   là vết thương,  về đồn lập hồ sơ ."
"Những tài liệu ,  cầm giúp ."
Anh   với tay,   bác sĩ La né tránh, ánh mắt đầy cảnh giác: "Không ,  tự cầm ."
Mấy cảnh sát  vẻ  hài lòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Tống Tri hỏi: "  thể xem đồ trong tay  ?"
Bác sĩ La ngập ngừng một lúc,  cô chính là   cứu , cuối cùng vẫn đưa tài liệu cho Tống Tri.
Tống Tri lật xem  nhanh.
Hay đúng hơn là... cô vốn  hề  nội dung bên trong.
Dưới Thiên Nhãn.
Những bản hợp đồng   sương đen che kín, giống như bản quyên tặng mà Phương Vô Thâm từng đưa cô ký.
Thi triển Thiên Nhãn để tra xét nội dung.
So với  .
Lần  Tống Tri xem kỹ hơn nhiều, trong làn sương đen  vài đường đen giao , tạo thành một trận pháp ẩn trong hợp đồng.
Tống Tri lấy ngón tay  đao, dùng linh lực mài bén, nơi ngón tay lướt qua đều  cô cắt đứt.
Chưa đến một phút.
Cô trả  tài liệu cho bác sĩ La: "Xong ."
Bác sĩ La  hiểu Tống Tri   gì, nhưng trong lòng  cảm thấy an  một cách kỳ lạ. Anh   lời cảm ơn,  theo cảnh sát về lấy lời khai.
Đến khi Lý Đào chạy xuống thì   giải tán gần hết.
Lý Đào như  phát điên: "Cái bản hợp đồng  ký  ! Không thấy nữa!"
Tống Tri dường như  đoán , bình thản : "Không  ? Vậy  thể là vì  sắp chết, nên mấy tên bác sĩ  mang ."
"Đoán chừng sẽ rơi  tay Trang Nhạn."
"Muốn sống, nhất định  lấy ."
"Cậu tự nghĩ cách ."