Vừa hỏi , Tống Tri liền thấy vẻ mất tự nhiên thoáng qua  gương mặt Tống Thanh, trong lòng   đáp án. Tống Tri tỏ ý  hiểu.
"Em đừng tìm nữa, bọn họ rơi  bẫy kẻ thù,   còn. Lúc đó tình huống hỗn loạn, việc chúng   giữ mạng  là cực kỳ may mắn."
Tống Thanh sợ Tống Tri quá cố chấp mà tiếp tục mạo hiểm, nhưng cũng  đành lòng, vẫn  rõ cho cô :
"Em . Trước tiên  chuyện của nhà em , còn mợ với  thì giờ  tiện bàn,  chỉ cần kể cho em ."
Nghe , Tống Thanh bất giác căng thẳng. Rõ ràng  mới là , lớn tuổi hơn, nhưng  Tống Tri  cảm thấy  chút áp lực.
Nửa năm   từng trộm  thấy cô, lúc đó và bây giờ    khác.
"Em   gì cứ hỏi. Chỉ cần  nhớ , miễn là em  nóng nảy,  sẽ .   một điều — Kinh Bắc Tống gia tuyệt đối  thể tin!"
Đây là giới hạn của Tống Thanh: dính dáng đến Kinh Bắc Tống gia thì   hé nửa lời.
Tống Tri bất chợt hỏi: "Hôm nay thua bao nhiêu?"
Tống Thanh đang chuẩn  tinh thần để  chất vấn chuyện hệ trọng, liền  câu hỏi   khựng , kế đó là vẻ lúng túng.
Anh ậm ừ mãi,    nổi con .
"Một vạn ba, đúng ?"
"Em  ?!"
Anh ngạc nhiên thốt ,  mới nhận    vô tình thừa nhận, vội im bặt.
"Anh tuy thích cờ bạc, nhưng  bao giờ trộm cắp. Cha  cũng do  chăm sóc,   ăn bám. Nếu    thì  ai lo cho ông. Mẹ  là phụ nữ, sức  chăm sóc nổi, chẳng thà  ngoài kiếm việc nhẹ nhàng…"
Tống Thanh  mà mặt đỏ bừng, cũng  lời biện bạch  thật yếu ớt. Cảm giác hổ thẹn dâng lên như nuốt hết cả  .
Anh và gia đình  dì cùng dượng cứu mạng. Nếu , họ  c.h.ế.t cháy  du thuyền hoặc c.h.ế.t đuối giữa biển. Vậy mà giờ  sống bê tha, quả thật thẹn với ơn cứu mạng , càng  dám đối diện với em gái.
Sau đó, Tống Thanh im lặng. Trong khoảnh khắc,  thật sự  chết.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tống Tri  chen ngang, chỉ chờ   hết hoặc tự dừng   mới mở lời:
"Em đồng ý với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-79-anh-ho-va-gia-dinh.html.]
Tống Thanh ngẩn : "Em…   gì?"
"Em ,  vất vả . Có gì sai ?"
Vẻ mặt chân thành của Tống Tri khiến  dần thả lỏng. Ý nghĩ cực đoan cũng tan biến.
Tống Tri tiếp tục: "Chăm sóc  bại liệt  quan trọng. Dù là nhà khá giả cũng khó trụ nổi. Ở viện lâu dễ  cơ thể thêm gánh nặng, nên về nhà tĩnh dưỡng là  nhất.    ,    từ bỏ công việc  học hành để ở nhà  tâm chăm sóc. Cho nên em ,  thực sự  vất vả."
Những việc  chỉ một  dì  thể  hết. Dù Tống Thanh tàn phế, thích cờ bạc, nhưng vẫn là một  đàn ông. Và  thích cờ b.ạ.c cũng  hẳn vì ham chơi, mà vì  kẻ  động tay động chân lên vận mệnh .
"… Kỳ thật  cũng từng cố kiếm tiền, chỉ là chẳng  bao nhiêu…" - Anh  gượng, như để che  sự chật vật.
Tống Tri  vạch trần, nhưng trong lòng  dấy lên một cảm giác chua xót kỳ lạ — thứ cảm xúc mà từ khi bước chân  Khu Khủng Bố, cô hầu như  còn.
Cô vẫn tự   đang dần khác  thường:  thể g.i.ế.c , tra tấn mà  thấy áy náy, chỉ cần giữ khả năng giao tiếp là đủ, những cảm xúc khác đều thừa thãi. Thế nhưng,  Tống Thanh, cô  chủ động trấn an  và  , cô  thấy phản cảm.
Sau cùng, cả hai im lặng,  Tống Thanh nhanh chóng lau khô nước mắt. Không ai nhắc  chuyện  .
"Vừa nãy em   gì?"
"Em  , Khu Khủng Bố còn thiếu một   bán thời gian,   thể giúp em ?"
"…"
Cuối cùng, cả nhà Tống Thanh đều dọn  Khu Khủng Bố.
Nơi  vốn   nhiều phòng ở, ngoài phòng  việc và giám sát của Tống Tri, còn  đều là phó bản, nhưng cô  Bệnh viện Tâm thần.
Dưới sự sắp xếp của cô, đám quỷ bác sĩ, y tá trong phó bản đó chăm sóc cha Tống Thanh như bệnh nhân thực sự —  là   của viện trưởng thì khác hẳn  thường.
Sau khi lo xong, Tống Tri chợt thấy trong phòng bác sĩ  thêm vài quyển sách y học.
"Này,    sách y thế?"
Quỷ bác sĩ đáp: "Chúng  là khu liên hợp giữa chung cư và trạm y tế. Ngoài chỗ nghỉ ngơi, còn   đủ thiết  y tế, tất nhiên   sách y ."
Tống Tri trầm ngâm. Trước    trò . Chẳng lẽ bọn chúng nghiện đóng giả bác sĩ tới mức , còn lôi cả sách y ?
Không khéo mấy hôm nữa, chúng đòi cô  thi chứng chỉ bác sĩ mất…