Ký ức chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng đ.á.n.h thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ nỗi đau từng che lấp.
Năm , con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời.
Mới chỉ mười tuổi.
Bà đau đớn tột cùng, chịu nổi cú sốc mà ngất .
Khi tỉnh , bà thấy "Lạc Lạc" đang giường, rụt rè gọi: “Mẹ...”
hiểu vì , bao năm qua, khác đều Lạc Lạc qua đời, còn bảo hề thấy cô bé , khăng khăng cho rằng tinh thần bà vấn đề.
Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, đó thì nữa.
Cảm giác say, chỉ tỉnh.
Dù khác thấy , thì với bà, đó vẫn là con gái ruột.
Hồ Xuân Liễu như tìm điểm tựa tinh thần.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy ánh sáng.
Nước mắt to như hạt đậu lăn dài má, bà bịt miệng lùi vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...”
Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi , đôi mắt long lanh đầy bịn rịn.
Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, hai phút trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con thôi.”
Nói , để kìm nén cảm xúc gần như trào khỏi lồng ngực, cô bé mặt , dám vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu.
Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở .
Một cảm giác mất mát thoáng qua trong tim. Bà như nhận điều gì, buột miệng hét lên: “Tiểu Tiểu, con chính là con gái của !”
Cơ thể Chu Tiểu Tiểu khẽ run lên, kìm đầu , mỉm : “Con yêu , ơi!”
Ngay khoảnh khắc lời rơi xuống, đôi mắt của Hồ Xuân Liễu khôi phục sắc đen trắng như bình thường. Màu xám kỳ dị biến mất dấu vết.
Cũng chính lúc đó, trong thế giới của Hồ Xuân Liễu, hình bóng của Chu Tiểu Tiểu biến mất .
Ngay cả một nam một nữ mặc áo choàng kỳ lạ cầm xích cũng thấy nữa.
Hồ Xuân Liễu rơi lệ.
*Bình luận trực tiếp từ xem:
[Hu hu hu mặc dù hiểu hết, nhưng quá trời, kìm nước mắt.]
[Tui cũng , đoạn giữa Tiểu Tiểu với dì Hồ xúc động quá trời!]
[Streamer thuê diễn viên ở trời? Diễn đỉnh thế! Nhất là bé gái , đào tạo thành nhí , diễn xuất mà lớn lên thì nổi tiếng khắp cả nước luôn á!]
[Mà mắt của dì Hồ đổi màu thế? Có dùng hiệu ứng ? thấy bà tháo kính áp tròng !]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chap-180-phat-truc-tiep-bat-ma-6.html.]
[Tui nghĩ là tui hiểu ...]
[Cắm tai , cao nhân chuẩn phân tích kìa.]
[Tui đoán là: Tiểu Tiểu vốn mồ côi, từng dì Hồ giúp đỡ. Sau trại trẻ xảy chuyện, Tiểu Tiểu mất, nhưng vì lòng ơn cô về bên cạnh dì Hồ, phát hiện dì vì cái c.h.ế.t của con gái mà tâm thần sa sút nên mới giả Lạc Lạc để ở bên dì.]
[! Trên thông minh quá trời, cần mạng nữa !?]
[Phân tích thế, thưởng cho một bộ đề thi Ngữ Văn luôn!]
Lương An Vãn phía , kéo theo sợi xích, Chu Tiểu Tiểu ngoan ngoãn phía .
Không rõ là cố tình vô ý, hai họ cố giữ cách khá xa với Phong Yến.
Trên đường , Lương An Vãn đột ngột lên tiếng một lúc im lặng: “Đôi mắt âm dương của bà Hồ là do sức mạnh của con ảnh hưởng ?”
Chu Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng. Bản dì Hồ mắt âm dương, chỉ là con chuyển sức mạnh của sang cho dì, để dì thể thấy con, nghĩ rằng ‘Lạc Lạc’ vẫn luôn ở bên dì.”
“Giờ con rời , sức mạnh cũng dần tan biến, mắt âm dương của dì Hồ cũng sẽ biến mất theo.”
Cô bé giải thích rõ ràng, giấu giếm chút nào, như thể đang báo đáp ân tình vì Lương An Vãn cho lời tạm biệt cuối cùng.
Sức mạnh tan biến...?
Lông mày Lương An Vãn khẽ nhíu . Cô vô thức đầu thì thấy thể lơ lửng của Chu Tiểu Tiểu trở nên trong suốt hơn, mờ dần như sắp tan biến.
Đó là dấu hiệu linh hồn bắt đầu tan rã.
Linh hồn tan vỡ, một cách dễ hiểu, chính là hồn bay phách tán.
Thậm chí ngay cả cơ hội để qua cầu Nại Hà, đầu thai chuyển kiếp cũng còn - biến mất khỏi thế gian .
Ánh mắt phần ngây ngô của Chu Tiểu Tiểu bắt gặp vẻ nghi hoặc trong mắt Lương An Vãn, cô bé lên tiếng hỏi:
“Cô đang hỏi sức mạnh của con đến từ , ?”
Lương An Vãn gật đầu.
Chu Tiểu Tiểu đôi tay trắng trẻo của , giọng bình thản nhưng lộ sự điềm tĩnh đáng ngạc nhiên:
“Trước khi c.h.ế.t, con g.i.ế.c nhiều . Sau khi c.h.ế.t, hiểu những sức mạnh . Trước đây từng trong truyện, rằng nếu quỷ hút tinh huyết sống thì sẽ biến thành ác quỷ, sức mạnh lớn. Tuy con g.i.ế.c khi còn sống, nhưng lẽ cũng tác dụng tương tự...”
Nét mặt cô bé vô cùng dửng dưng, dường như chẳng hề bận tâm đến sự kinh hoàng trong chính lời của .
Biểu cảm và giọng điệu khác hẳn hình ảnh ngoan ngoãn, đáng yêu khi cô bé ở bên Hồ Xuân Liễu đó.
Từ cô tỏa luồng khí âm u, ngay lập tức xóa nhòa vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Ánh mắt Tiểu Tiểu lóe lên một tia lạnh lẽo, như thể nhớ một ký ức đen tối khôn cùng.
“G.i.ế.c ?” — Lương An Vãn nhíu chặt mày.
Linh hồn giữ nguyên hình dạng lúc c.h.ế.t mà Chu Tiểu Tiểu lúc trông chỉ chừng mười một, mười hai tuổi, nghĩa là cô bé cũng c.h.ế.t ở độ tuổi đó.