Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 102: Đứa con trai mất tích (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-14 14:40:55
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Ngụy Đại Thạch bắt đầu hoảng loạn và sợ hãi.

Những chuyện năm xưa đã bị cô ta moi ra rõ ràng đến thế.

Nhưng sự hoảng loạn chỉ thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh ông ta lại bình tĩnh lại.

Cho dù cô ta biết thì đã sao? Chỉ cần bản thân không thừa nhận, không có bằng chứng, thì tất cả đều coi như chưa từng xảy ra.

Tô Nhiên nhìn Ngụy Đại Thạch đang liều mạng phủ nhận, lạnh lùng cười khẩy:

“Không có à? Vậy những vết thương chi chít trên người con trai ông là từ đâu ra? Vì bạo hành gia đình mà cảnh sát không ít lần đến nhà ông hòa giải, viên cảnh sát từng phụ trách vụ hòa giải đó hiện giờ vẫn sống ngay khu đó, tôi có cần tìm ông ta hỏi thử không?”

Nghe vậy, Ngụy Đại Thạch lập tức có biểu hiện sợ hãi, nỗi sợ ấy nhanh chóng chuyển thành hận thù.

Giờ ông ta cực kỳ ghét Tô Nhiên – cái con nhỏ lôi hết chuyện cũ của mình ra, vạch trần ông ta ngay trước mặt bao người.

Ông ta giận đến mức muốn lao qua tẩn cho cô một trận ra trò.

Ngụy Đại Thạch giận dữ trừng mắt với Tô Nhiên, gào lên:

“Cô câm miệng! Cô tìm không thấy con tôi thì cứ nói là không thấy, đừng vì muốn moi tiền mà bôi nhọ tôi. Cô tưởng ở trên mạng ăn nói bậy bạ để kiếm lưu lượng là không phải chịu trách nhiệm à? Một ông già cô đơn như tôi mà cô cũng nỡ đối xử vậy, cô còn lương tâm không?”

Trước sự nổi khùng của ông ta, Tô Nhiên chỉ lạnh lùng tiếp lời:

“Hồi đó, có lần ông uống rượu say, suýt chút nữa đánh c.h.ế.t con trai mình, lúc đó vợ ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ – ngoan ngoãn nhẫn nhịn không thể đổi lấy chút lương tâm nào từ ông.

Bà ấy hết hy vọng, vì con, bà phải rời khỏi ông.

Có một đêm, bà ấy lặng lẽ dẫn con trốn đi.

Bà ấy tính đưa con trai rời xa nơi ấy, ngủ nhờ ở ga tàu cả đêm, sáng hôm sau là có thể rời khỏi cái chốn địa ngục đó.

Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người, bà ấy bị ông đuổi kịp ở ga tàu.

Bất chấp sự ngăn cản của người dân xung quanh, ông vẫn lao vào đánh hai mẹ con. Nếu không nhờ cảnh sát đến kịp, có lẽ hai mẹ con bà ấy đã không còn sống đến hôm nay.

Không còn cách nào khác, vợ ông đành phải đưa ra yêu cầu ly hôn.

Lúc cảnh sát hòa giải, bà ấy nhất quyết không chịu quay về, chỉ muốn ly hôn.

Ông thì sống c.h.ế.t không đồng ý – tất nhiên rồi, ly hôn rồi thì còn ai hầu hạ ông nữa chứ?

Cảnh sát cũng chỉ có thể đưa hai người đến tòa án giải quyết.

Thẩm phán nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì lập tức đồng ý ly hôn, nhưng yêu cầu hai người một tháng sau mới đến nhận giấy ly hôn, thời gian một tháng để cả hai bên suy nghĩ thêm.

Nghe phải đợi một tháng nữa, vợ ông sụp đổ – một tháng đó cũng đủ để bà và con trai c.h.ế.t mấy lần rồi.

Ông hả hê định lôi hai mẹ con về.

Ngay lúc đó, chính con trai ông – mới chỉ bảy tuổi – đã đưa ra quyết định dũng cảm nhất đời.

Nó kéo mẹ lại, ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt thẩm phán, dập đầu ‘bộp bộp’, đến mức trán bê bết máu, ai kéo cũng không chịu đứng dậy.

Thấy con như vậy, vợ ông cũng quỳ xuống, mẹ con dập đầu đến đầu rách m.á.u chảy.

Đứa bé khóc gào lên nói:

Nếu quay về, hai mẹ con sẽ bị cha đánh chết. Nếu hôm nay không thể rời khỏi đây, thì xin được c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn hơn là quay về chịu đòn.

Vị thẩm phán đó là người có lương tâm, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của hai mẹ con, cuối cùng đã phá lệ, lập tức tuyên bố cho ly hôn ngay tại chỗ.”

Lời của Tô Nhiên lập tức khiến cư dân mạng dậy sóng, ai nấy đều căm phẫn đến mức chỉ muốn chui qua màn hình tát cho Ngụy Đại Thạch vài cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-102-dua-con-trai-mat-tich-2.html.]

---

【Một nơi có hơi ấm mới gọi là nhà, còn không thì chỉ là mồ chôn. Đứa trẻ can đảm, chính con đã cứu mẹ thoát khỏi địa ngục.】

【Ác độc như vậy mà còn dám lên mạng bịa chuyện tìm con?!】

【Hồi nhỏ bố tôi hay đánh mẹ, tôi bảo mẹ ly hôn, mẹ bảo: ly hôn rồi thì con không còn nhà. Giờ lớn rồi, bố mà dám động tay với mẹ, tôi sẽ đánh lại ông ta, và tuyên bố thẳng: về sau già rồi đừng mong tôi nuôi.】

【Gia đình hạnh phúc thì giống nhau, còn bất hạnh thì mỗi nhà một kiểu đau.】

【Lần đầu chồng tôi ra tay, tôi cầm d.a.o rượt cả nhà, từ đó không dám nữa.】

【Ngày xưa ly hôn hiếm, không phải không muốn mà là không dám, sợ miệng đời. Mà miệng đời chỉ chĩa vào phụ nữ.】

【Chồng tôi bảo: giờ mẹ cô mất rồi, tôi bắt nạt cô cũng chẳng ai bênh. Tôi nói thẳng: tôi chính là chỗ dựa của mình, anh dám động vào tôi, tôi không đánh lại thì cũng có cả trăm cách đầu độc anh c.h.ế.t lúc nào không hay.】

【Vợ chồng là gì? Là cùng nắm tay vượt qua giông bão, là nâng đỡ nhau giữa gian khó.】

【Bà nội tôi lúc mất còn căn dặn: không được chôn cùng ông nội.】

【Muôn nhà sáng đèn, mà nhiên liệu lại toàn từ người vợ!】

---

Ngụy Đại Thạch càng nghe sắc mặt càng khó coi, thêm cả màn hình toàn là lời mắng chửi của dân mạng, ông ta không chịu nổi nữa, lập tức mất hết hình tượng, chỉ vào Tô Nhiên chửi rủa:

“Con nhãi kia! Mày mà còn ăn nói xằng bậy, tao đánh c.h.ế.t mày…”

Tô Nhiên ánh mắt lạnh băng, vừa rồi cô nhẫn nhịn là vì muốn kể xong toàn bộ sự việc.

Giờ đã nói hết rồi – không cần khách sáo nữa.

Cô phất tay nhẹ một cái.

Ngụy Đại Thạch bỗng rùng mình, tay vung lên, bốp! – tự tát vào mặt mình một cái rõ đau.

Ông ta ngẩn người, định chửi tiếp…

Bốp! – thêm một cái nữa, răng rơi ra một chiếc.

“Chuyện gì vậy?!”

“Tay mình sao không nghe lời nữa?!”

“Chẳng lẽ... có ma?!”

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai bàn tay như bị ai điều khiển, liên tiếp tát túi bụi vào mặt ông ta.

Tát đến mức mặt ông ta sưng vù như bánh bao, mới dừng lại.

Ngụy Đại Thạch sợ đến suýt tè ra quần, ôm mặt nhìn quanh đầy sợ hãi, không dám hé răng.

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên thấy ông ta đã yên, liền tiếp tục:

“Sau khi ly hôn, vợ ông dắt con trai thuê một căn phòng trọ xập xệ trên trấn. Dăm ba tấm ván đặt lên mấy cái xô là thành giường. Dù nghèo, nhưng hai mẹ con vẫn thấy vui – vì họ có hy vọng.”

“Bà ấy dậy từ sáng sớm bán hoành thánh để nuôi con. Cuộc sống khổ, nhưng ít ra còn có niềm tin.

Nhưng những ngày yên bình đó chẳng kéo dài bao lâu – ông mò ra được nơi ở mới của họ, rồi liên tục đến quấy phá.

Thậm chí còn cướp đi chút tiền bà ấy vất vả kiếm được.

Không còn cách nào khác, bà ấy đành dắt con chuyển nhà, cố gắng ở xa ông thật xa.

Bà ấy là phụ nữ nhà quê, cả đời đi xa nhất cũng chỉ tới huyện.”

Loading...