Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 128: Bí mật về sự biến mất của thôn Thạch Tỉnh (3)
Cập nhật lúc: 2025-06-24 15:18:13
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên bầu trời, gương mặt của con ngốc từ từ hiện lên, cô ta cười khanh khách vài tiếng, rồi đột nhiên biến mất.
Thạch Phi Phi tròn mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt ấy:
“Đó… là con ngốc?”
Kim Tị lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải, chắc là quỷ ngốc thì đúng hơn.”
Thạch Phi Phi nghẹn lời:
“Anh đang diễn tấu hài với tôi đấy à?”
Kim Tị lè lưỡi tinh nghịch:
“Lêu lêu, tôi thích thì tôi diễn.”
Vương Khải không để tâm đến trò đùa của họ, trong đầu chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Anh vốn tới thôn này để truy bắt tội phạm, ai ngờ bị mắc kẹt suốt bốn ngày mà chẳng thấy bóng dáng tội phạm đâu. Không biết là đã chạy thoát, hay c.h.ế.t ở đâu rồi.
Suy nghĩ một hồi, anh quay sang hỏi Tô Nhiên:
“Cô nói xem, con ngốc giữ chúng ta lại làm gì? Có khi nào là định g.i.ế.c luôn không?”
Nghe vậy, Kim Tị ra vẻ nghiêm trọng gật đầu:
“Rất có thể, cô ấy c.h.ế.t thảm thế kia, oán khí chắc nặng lắm, chắc đang chơi trò mèo vờn chuột. Chơi đủ rồi mới ăn sạch chúng ta.”
Đúng lúc đó, Kim Tị cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua bên tai — con ngốc đột ngột xuất hiện, nằm bò trên vai anh, tò mò hỏi:
“Mèo vờn chuột là gì? Có vui không?”
“A a a!!!”
Kim Tị hoảng hốt đá một cú, hất văng con ngốc đi.
Con ngốc lập tức giận dữ, vèo một tiếng hiện ra trước mặt Kim Tị, đầu to phình ra như khổng lồ, hét lên đầy giận dữ:
“Đá tôi?! Anh đá tôi?! Đồ xấu xa! Anh là tên đại xấu xa! Tôi muốn ăn thịt anh!!”
Kim Tị bị nước bọt phun đầy mặt, người ướt nhẹp, trông vô cùng thê thảm.
Đám người như Trịnh lão đứng phía sau nhìn cái đầu to tướng của con ngốc thì ngẩn ra không nói nên lời.
Tô Nhiên nhanh trí, lấy ra một cây kẹo mút, mỉm cười đưa tới trước mặt con ngốc:
“Cho em nè, kẹo ngon lắm. Đừng ăn anh ta, anh ta không ngon đâu.”
Con ngốc nhìn cây kẹo, do dự một chút rồi từ từ trở lại dáng vẻ ban đầu.
Cô rụt rè cầm lấy kẹo, chớp mắt to hỏi:
“Chị... có chơi ‘gia đình’ với con ngốc không?”
Tô Nhiên lập tức hiểu ý cô, lòng chợt chua xót, nhẹ nhàng nói:
“Không chơi gia đình... Chị thích em, nên cho em ăn kẹo.”
Con ngốc “à” một tiếng như hiểu ra:
“Con ngốc hiểu rồi. Chị giống dì Hoa và ông nội hai, đều tốt với con ngốc.”
Tô Nhiên mắt đỏ hoe, dịu dàng cười:
“Ừ, bọn anh chị đều giống họ, đều thích con ngốc. Ngoan, ăn đi.”
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên bóc lớp vỏ kẹo giúp cô, con ngốc l.i.ế.m một cái, mắt cười cong lên:
“Ngon quá, các anh chị là người tốt, cho con ngốc đồ ăn ngon. Con ngốc không g.i.ế.c các anh chị nữa.”
“Giết... bọn anh á?”
Mọi người đều ngớ ra.
“Đúng vậy, ông già bảo con ngốc g.i.ế.c các anh.” — Con ngốc vừa l.i.ế.m kẹo vừa đáp.
Tô Nhiên: “Ông già? Hắn ở đâu?”
Con ngốc không trả lời, nhét kẹo vào miệng rồi vèo một tiếng biến mất.
Chưa ai kịp phản ứng, cô lại vèo một tiếng hiện ra, tay xách theo một lão già ném xuống đất.
“Ái da! Nhẹ tay chút, cô làm gì thế...” — Lão ta còn chưa kịp mắng, nhìn thấy trước mặt có nguyên một đám người, lập tức cảm giác không ổn, định chạy thì bị Vương Khải túm cổ áo lôi lại.
Ở đây không thể dùng linh lực, chỉ còn thể lực chân tay. Dĩ nhiên, lão già không phải đối thủ của họ, rất nhanh đã bị đè xuống đất.
Tô Nhiên vừa nhìn đã nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-128-bi-mat-ve-su-bien-mat-cua-thon-thach-tinh-3.html.]
Thạch Phi Phi và Trịnh lão cũng lập tức nhận ra điểm kỳ lạ.
Thân xác và hồn phách của lão già này... không phải cùng một người.
Bị đoạt xác.
Tô Nhiên nhìn lão có cảm giác quen mắt, nghĩ ngợi một lát mới nhớ ra — chính là tên lệ quỷ từng nhập vào Nguyên Không, sau đó bị người khác cứu đi.
“Thì ra là ngươi!”
Tô Nhiên cười lạnh: “Không ngờ lại gặp lại nhau.”
Lão già ánh mắt đầy hận thù:
“Lại là con tiện nhân nhà ngươi...”
Bốp! — Kim Tị đ.ấ.m một cái khiến lão phun máu:
“Cho mày ăn nói hàm hồ!”
Trịnh lão vội giữ Kim Tị lại:
“Cậu là yêu xà, không tự lượng sức à? Đừng lỡ tay đánh c.h.ế.t hắn, còn chưa hỏi cung nữa.”
Kim Tị mới chịu dừng tay.
Tô Nhiên liếc lão già, tặc lưỡi:
“Thôi khỏi hỏi, có hỏi hắn cũng không nói thật. Không hợp tác thì... g.i.ế.c luôn cho khỏe.”
Lão già nhìn Tô Nhiên bằng ánh mắt hoảng sợ.
Gì vậy trời? Còn chưa hỏi gì mà đã phán là không hợp tác rồi?!
Thạch Phi Phi hiểu ý, rút ra con d.a.o nhỏ, giơ lên lắc lư trước mặt lão:
“Giết thì mệt lắm, tay còn đau. Chi bằng cứ từ từ cắt thịt, nướng lên ăn. Đằng nào ở đây cũng chẳng có đồ ăn, lấy thịt hắn làm BBQ luôn cho rồi.”
Nói xong, Thạch Phi Phi giơ d.a.o kề sát người lão:
“Cắt chỗ nào đây nhỉ, sao cho đừng c.h.ế.t liền, để còn ăn dần thịt tươi nữa.”
Lão già sợ đến rụng tim, cố lùi lại phía sau, né xa con d.a.o càng tốt.
“Tôi nói! Tôi nói! Mấy người hỏi đi chứ!”
Tô Nhiên: “Ơ, tôi hỏi chưa nhỉ?”
Lão già: “Chưa, chưa nói gì hết!”
Tô Nhiên: “À há, nếu tự nguyện nói thì tốt. Mà nếu thấy miễn cưỡng thì thôi, tụi này làm liền cho nhanh.”
Lão già: “Đừng mà! Tôi không muốn ‘nhanh’ đâu! Cái gì cũng hỏi đi!”
“Vậy kể hết từ đầu tới cuối đi.”
“Ta tên thật là Đổng Lập Dương, vốn là một linh hồn bình thường. Sau gặp được đại nhân Hắc Âm Thần, hắn luyện ta thành lệ quỷ, dạy ta pháp thuật, sai ta làm việc cho hắn.
Để tiện hành động ở nhân gian, ta đoạt xác của Nguyên Không, lấy thân phận đạo sĩ đi làm mấy vụ chuyển vận, đổi mệnh… Thực chất là để âm thầm hút vận khí và thọ mệnh của người ta, cung phụng cho Hắc Âm Thần.
Nhưng… là cô! Cô đã phá hết chú thuật của ta, khiến ta bị phản phệ, thường xuyên ho ra máu, m.á.u sắp cạn đến nơi rồi!
Pháp lực của ta gần như tiêu tan, buộc phải bày tụ âm trận để tu luyện nhanh hơn. Nhưng trận pháp đó cần rất nhiều người, ta đã cố lắm rồi, lén lút bắt từng người một.
Khó khăn lắm mới gom đủ người, sắp thành công rồi…
Lại là cô! Cô phá tan nhà ta, hủy diệt tất cả. Ta suýt c.h.ế.t trong tay cô, may mà Hắc Âm Thần cứu ta kịp.
Ta trốn cả nửa nước Hoa Hạ, ẩn vào cái xó heo hút này, thế mà vẫn bị cô tìm tới.
Đúng là sao chổi đời ta!
Từng có thầy bói nói ta sẽ c.h.ế.t trong tay đàn bà, ta sợ nên không yêu đương, không cưới vợ, tưởng là tránh được rồi… Ai ngờ lại bị nữ tài xế tông chết! Chết rồi vẫn không yên, lại còn gặp cô!”
Lão già nói đến đây, răng nghiến ken két, giọng nghèn nghẹn như… muốn khóc.
Trần Viêm hỏi:
“Ngươi vào được nơi này bằng cách nào?”
Lão lẩm bẩm:
“Ta chỉ là trốn trong núi chữa thương, vô tình lạc vào đây rồi không ra được nữa.
Ta cảm giác nơi này có bảo vật gì đó, nhưng chỉ con ngốc mới điều khiển được. Ta định chiếm lấy làm của riêng, còn chưa tìm ra thì các ngươi đã đến.”
Kim Tị khinh bỉ đá cho một cú:
“Phì! Đáng đời! Đúng là... kẻ ác phải nhận trừng phạt…”