Bạch Hiểu hồi tưởng những kỷ niệm giữa cô và Quách Uyển, lòng rối bời như tơ vò:
“Hồi đó bọn em càng ngày càng , trở thành bạn nhất của .
Sau khi nghiệp, cô về quê dạy học ở thị trấn, còn em ở thành phố việc cho một công ty nước ngoài.
Tính thì cũng gần hai ba năm bọn em gặp mặt. Dù , vẫn gọi video, gọi điện cho .
Cô thường xuyên gửi đặc sản quê nhà cho em, em thì gửi quà vặt, quần áo cho cô , tình cảm của bọn em vì cách mà phai nhạt.”
Vừa , Bạch Hiểu kéo đoạn trò chuyện với Quách Uyển đưa cho Tô Nhiên xem:
Trà Đá Dịch Quán
“Chị xem , là cô dặn dò quan tâm em. Một bạn như thể hại em ? Em tin! Em nghĩ chắc chắn cô gặp chuyện gì nguy hiểm .”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Bạch Hiểu, Tô Nhiên cũng cảm thấy tình bạn thật đáng quý. Cô trầm ngâm một chút hỏi:
“Em ảnh của cô ? Chị thể giúp em xem thử.”
“Có, ạ.” Bạch Hiểu vội lấy ảnh Quách Uyển .
Đó là một bức ảnh chụp chung, Quách Uyển ăn mặc giản dị, mật khoác tay Bạch Hiểu, nụ tươi tắn chân thành.
Chỉ qua thấy quan hệ hai thực sự thiết.
Tô Nhiên một cái, lông mày lập tức nhíu , giọng nghiêm trọng:
“Em đoán đúng , cô thật sự gặp chuyện, mà còn là chuyện nguy hiểm đến tính mạng.”
Bạch Hiểu thì nước mắt rơi xuống, nắm lấy cánh tay Tô Nhiên khẩn thiết cầu xin:
“Em ngay là cô thể nào hại em! Đại sư, chị thể cứu cô ? Bao nhiêu tiền cũng , xin chị hãy cứu cô !”
Tô Nhiên vỗ nhẹ tay cô an ủi:
“Đừng vội, chị sẽ cùng em một chuyến. Giờ em hãy nhắn cho cô , bảo là đồng ý tới.”
“Vâng!”
Bạch Hiểu do dự, lập tức nhắn cho bạn :
“Vậy nhé, tớ sắp xếp công việc, mấy hôm nữa sẽ qua thăm .”
Tô Nhiên đưa chiếc vòng tay:
“Vòng tay giờ , nếu em thích thì vẫn thể đeo.”
Bạch Hiểu lập tức lắc đầu như trống bỏi, cô chẳng còn dám đeo nữa, đưa cho cha đem đốt.
Quê của Quách Uyển khá xa xôi, sân bay, chỉ thể tàu. Bạch Hiểu đặt vé tàu sáng sớm hôm .
Cha Bạch Hiểu con gái mạo hiểm, con định thôi:
“Hiểu Hiểu, con... thể ? Nếu Uyển Uyển thật sự gặp nguy hiểm, chúng báo cảnh sát cũng mà. Lỡ con chuyện gì thì ? Ba thực sự lo lắng lắm.”
“Ba , con nhất định . Ba yên tâm , chẳng còn đại sư Tô ? Sẽ ạ.”
Bạch Hiểu kiên định .
Bạch Vân cũng an ủi cha :
“Cứ để Hiểu Hiểu . Nếu cho , con bé sẽ day dứt mãi. Huống chi đại sư Tô cùng, ba cứ yên tâm.”
Thấy đổi quyết định của con gái, Bạch đành đồng ý, dặn dò cô cẩn thận điều, lời đại sư, chuyện gì thì báo cảnh sát ngay.
Sau khi hẹn xong sáng mai xuất phát, Tô Nhiên rời .
…
Lúc hơn mười một giờ đêm, xung quanh tối đen, đường phố vắng vẻ.
Tô Nhiên vội, chậm rãi bước làn gió mát dễ chịu.
Đang thì một chiếc taxi màu xanh từ từ dừng cạnh cô.
Tài xế hạ cửa kính, hỏi:
“Cô gái, xe ?”
Tô Nhiên ban đầu định , nhưng khi thấy tướng mạo lái xe, cô đổi ý.
Cô mở cửa xe, ghế phụ.
Tài xế là một đàn ông hơn bốn mươi tuổi, béo.
Sau khi Tô Nhiên lên xe, khóe miệng ông khẽ nhếch lên nụ khó phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-136-chi-can-co-khong-so-la-duoc.html.]
Ông liếc Tô Nhiên một cái, da thịt trắng trẻo nõn nà khiến ông phấn khích đến mức... nước dãi rơi ở mép.
“Đưa đến khu Gia Viên Dương Quang, đường Hạnh Phúc.”
Tô Nhiên giả vờ gì, thắt dây an .
“Được , cô cho vững, chúng ngay đây.”
Xe nhanh chóng lăn bánh.
Tô Nhiên quan sát thấy xe mỗi lúc càng xa, cuối cùng rẽ con đường nhỏ hẻo lánh.
Tài xế thấy cô biểu hiện gì sợ hãi, trong lòng nghi ngờ, liếc cô mấy tìm cách bắt chuyện:
“Đường lớn phía đang sửa nên đường vòng, tuy xa một chút nhưng yên tâm, tính thêm tiền .”
Tô Nhiên bình thản gật đầu :
“Vâng, cảm ơn chú tài xế.”
Không chút sơ hở nào, tài xế càng nghi hoặc, đầu gặp cô gái hề sợ hãi khi đường lạ.
Có điều lạ tất nguyên do...
Ông giả lả, thăm dò hỏi:
“Cô gái, thường thì con gái trẻ thấy đường lạ đều sợ, cô sợ chút nào?”
Nghe , Tô Nhiên nghiêng đầu, đầy ẩn ý:
“Chỉ cần tài xế sợ là . quen đường đêm , sợ.”
“Ha, là đàn ông, sợ gì chứ!”
Tài xế thì nghi ngờ tan biến, bật , bắt đầu buôn chuyện:
“Cô gái, yêu ?”
Tô Nhiên mỉm lắc đầu:
“Chưa .”
“Thế từng yêu tổn thương ?”
“Chưa từng.”
Tài xế thở dài:
“Quả nhiên, từng tổn thương thì đều ngây thơ cả.”
Nói , ông lén lấy con d.a.o găm trong cửa xe, tay trái nắm chặt cán dao, mắt lóe lên vẻ tàn độc.
Vừa định tay thì Tô Nhiên đột nhiên tháo dây an của ông , :
“Tài xế , lái xe thì đường đấy nhé.”
Lời dứt, đầu óc tài xế bỗng mờ mịt, chân tự chủ đạp mạnh thắng.
“Két——!!!”
Xe taxi đang chạy nhanh đột ngột phanh gấp như đ.â.m bức tường, đuôi xe b.ắ.n lên nện xuống nặng nề.
Tô Nhiên do thắt dây an nên , nhưng tài xế thì…
“Á á á… vãi——!!”
Ông b.ắ.n khỏi xe, xuyên qua kính chắn gió như viên đạn.
Trong lúc bay, ông nụ bình tĩnh của Tô Nhiên mà ngày càng xa dần.
Trong đầu hiện lên một câu hát: “Tạm biệt , đêm nay con khơi…”
Bịch một tiếng, và mảnh kính vỡ cùng rơi xuống đất, đầu xe taxi bẹp dúm.
Tô Nhiên thong thả bước xuống, đến bên tài xế, mỉm hỏi:
“Chú tài xế, bay ngoài thế? Trình diễn xiếc hả?”
Tài xế: “…”
Mặt đầy kính vỡ, ông chật vật dậy, nụ của cô mà tức đến nổ phổi:
“Xiếc cái gì mà xiếc?! Sao cô tháo dây an của ?!”
Tô Nhiên mỉm vô hại:
“Xin nha, thấy ngột ngạt, định tháo dây mà lỡ tay tháo nhầm dây chú .”