Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 94: Chú sao không nói gì, chẳng lẽ không biết nói à?
Cập nhật lúc: 2025-06-09 05:55:44
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đến nhà anh ta rồi, nghe con gái anh ta nói nhớ mẹ, tôi mới giả làm vợ anh ta để lừa đứa nhỏ cho tôi ít đồ ăn. Chuyện con bé bị sốt cũng không phải tôi cố ý gây ra đâu, đại sư à, ngài phải tin tôi, tôi thật sự không muốn hại họ."
Hồn ma nam vội vàng xua tay lắc đầu, mái tóc trên đầu rối tung như tổ chim khiến Tô Nhiên chú ý. Người này c.h.ế.t do thức đêm đột tử, vậy mà tóc vẫn còn nhiều như vậy, tuy lộn xộn nhưng vẫn nhìn ra được là đen nhánh, bóng mượt.
Ừm, đúng là tuổi trẻ có khác, thức đêm vậy mà tóc vẫn không rụng.
Nam quỷ này c.h.ế.t chưa lâu, lại chưa từng hại ai, oán khí yếu, nên chỉ có thể trú nhờ trong con gấu bông.
Thấy anh ta đúng là chưa gây nghiệp gì, Tô Nhiên cũng không làm khó nữa.
Cô quay sang hỏi Mã Trường Không:
"Nếu anh không ngại, tôi gọi đồ ăn ngoài đến, để anh ta ăn xong rồi đi?"
"Được, tôi không ý kiến." Mã Trường Không gật đầu đồng ý.
Chỉ cần đừng hại con gái anh là được, còn lại anh chẳng có ý kiến gì.
Vương Kinh Xuyên đang co rúm trong góc nghe vậy thì hai mắt sáng rực, rụt rè giơ tay lên:
"Đại sư, tôi có thể gọi món không?"
Tô Nhiên: "..." Mặt dày thật đấy.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Tôi có thể gọi đồ nướng không?"
Tô Nhiên mặt đen như than, nhưng vẫn gật đầu.
Vương Kinh Xuyên lập tức cười như hoa nở:
"Tôi muốn hai mươi xiên thịt cừu, hai mươi xiên ba chỉ, mười xiên sườn cay với ớt xanh, mười xiên bò dứa, năm xiên cánh gà giữa, mười xiên tôm sú, mười xiên cá ngựa, mười xiên xương sụn, mười xiên lòng heo, mười xiên mề gà, năm xiên gân bò, năm xiên bào ngư, năm xiên mực, năm xiên cá hoàng hoa, năm xiên da cá, một phần sò điệp nướng, một phần hẹ nướng, một phần tỏi nướng, một phần nấm kim châm nướng, một phần cải bắp nướng. Hết rồi, chỉ vậy thôi."
Tô Nhiên nghe mà trợn mắt há hốc mồm: "Cậu ăn nhiều vậy á?"
Mã Trường Không cũng trố mắt: con heo à?
Vương Kinh Xuyên gãi đầu tóc rối bù, ngại ngùng nói:
"Tại tôi đói lâu rồi, nên ăn hơi nhiều chút xíu. À, tôi muốn gọi ở quán Vua Nướng ngoài phố đi bộ nhé, đồ ăn ở đó ngon."
Tô Nhiên trừng mắt nhìn anh ta một lúc, khiến Vương Kinh Xuyên sợ co rúm người lại, mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng cô.
"Đại sư Tô giúp chúng tôi việc lớn thế, bữa này để tôi trả nhé." Mã Trường Không rất biết quan sát, thấy Tô Nhiên có vẻ đang xót tiền nên tranh thủ giành phần trả.
Nhưng bị Tô Nhiên ngăn lại:
"Không cần, nhân quả giữa anh và anh ta đã kết thúc rồi, tốt nhất đừng dính dáng nữa. Bữa này để tôi trả."
Thấy Tô Nhiên kiên quyết, Mã Trường Không đành nghe theo.
Tô Nhiên còn đang tiếc tiền, thì bên kia, Vương Kinh Xuyên lại yếu ớt hỏi:
"Có thể gói mang về một phần nữa không?"
Tô Nhiên cố nhịn cơn muốn đánh người: "Nhiêu đó còn chưa đủ ăn mà còn muốn gói về à?"
Vương Kinh Xuyên lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương:
"Gặp được đại sư tốt như cô là phúc ba đời của tôi rồi. Sau này… mấy món này… chỉ sợ là… không còn cơ hội được ăn nữa…"
Nức nở.
Anh ta giả vờ lau nước mắt, còn lén quan sát phản ứng của Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhức đầu, thái dương giật giật, Mã Trường Không thì mặt mày như nuốt phải ruồi, chỉ tiếc anh ta là ma, không dám đắc tội, nên không dám nói gì, quay mặt đi.
Tô Nhiên hít sâu một hơi:
"…Được rồi."
Vương Kinh Xuyên mừng rỡ như điên:
"Tuyệt quá! Đại sư đúng là người tốt! Những món tôi vừa gọi, lấy gấp đôi nha, một phần ăn tại chỗ, một phần mang đi!"
Tô Nhiên xót của mà lấy điện thoại đặt hàng.
Vương Kinh Xuyên lại nói thêm: "Cho tôi hai chai bia nữa nhé."
Tô Nhiên: "…"
Cô thật sự muốn xiên anh ta lên vỉ nướng.
Không thèm nhìn anh ta nữa, Tô Nhiên đặt xong đơn rồi ngồi xuống ghế sofa nhập định, cô sợ nếu còn nhìn mặt Vương Kinh Xuyên thêm một chút, sẽ không nhịn được mà bóp nát anh ta.
Nửa tiếng sau, Mã Trường Không và con gái, Tô Nhiên và Vương Kinh Xuyên cùng ngồi quanh bàn ăn tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-xem-boi-chuan-khong-can-chinh-chi-day-giup-canh-sat-pha-an-luon/chuong-94-chu-sao-khong-noi-gi-chang-le-khong-biet-noi-a.html.]
Quán này làm đồ rất nhanh, đồ ăn cũng thực sự ngon, không trách được Vương Kinh Xuyên đòi ăn đúng ở đây.
Tô Nhiên vừa ăn vừa thầm khen.
Cô gọi theo đơn của Vương Kinh Xuyên gấp đôi, tổng cộng là bốn phần, một phần của cô, một phần cho cha con Mã Trường Không, hai phần cho Vương Kinh Xuyên, kèm bốn ly trà sữa.
Đồ ăn khiến ma cũng nhớ mãi không quên, cô tất nhiên phải nếm thử.
Hai phần của Vương Kinh Xuyên còn được cô yểm phù, để anh ta có thể ăn được hương vị như người sống.
Con gái Mã Trường Không lanh lợi tinh quái, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Vương Kinh Xuyên, như rất tò mò.
"Chú ơi, chú xấu quá à."
Vương Kinh Xuyên nghẹn một phát, cắn mạnh miếng thịt nướng, lẩm bẩm trong bụng: "Trẻ con vô tư, trẻ con vô tư!"
Mã Trường Không gõ m.ô.n.g con gái một cái, nghiêm giọng:
"Bình thường ba dạy con sao? Phải lễ phép với người khác."
Cô nhóc bĩu môi, cúi đầu ăn.
Một lúc sau, không nhịn được lại hỏi:
"Chú ơi, sao chú không nói chuyện, không biết nói à?"
Trà Đá Dịch Quán
Vương Kinh Xuyên suýt cắn phải lưỡi, đập đập ngực:
Lúc mình còn trốn trong gấu bông, con bé này ngoan ngoãn lắm mà, sao giờ mồm mép ghê vậy?
"Ai nói chú không biết nói!" Vương Kinh Xuyên phản bác.
Mã Trường Không nhỏ giọng cảnh cáo con:
"Không được vô lễ!"
Cô nhóc chớp mắt ngây thơ:
"Con rất lễ phép mà, con còn gọi là chú rồi đấy."
Vương Kinh Xuyên xua tay dính dầu mỡ, tu một ngụm bia, cắn miếng thịt:
"Không sao, tôi không để ý. Trẻ con mà, hay hỏi mười vạn câu hỏi."
Cô nhóc cười ngọt ngào với Vương Kinh Xuyên, khiến anh ta cũng cười theo.
"Chú ơi, chú là bạn của ba cháu hả? Sao trước giờ cháu chưa gặp chú?"
"Chú chỉ đi ngang qua, ăn xong rồi đi."
Cô nhóc ôm ly trà sữa, uống đến phồng cả má:
"Vậy sao chú lại đến nhà cháu, không đến nhà khác?"
Vương Kinh Xuyên: "…"
"Chú không có chỗ nào để đi."
"Ồ, chú không có bạn." Cô nhóc gật đầu như người lớn.
"Chú ơi, râu chú dài vậy, sao không cạo đi? Ba cháu ngày nào cũng cạo râu, chưa bao giờ để dài như thế."
Vương Kinh Xuyên ậm ừ:
"Chú bận, không có thời gian cạo."
"Ồ, chú lười."
Vương Kinh Xuyên bị nói đến đỏ mặt, không phản bác được, ậm ừ một hồi mới nghẹn ra được một câu:
"…Chú không lười!"
Tô Nhiên suýt phun trà sữa, Mã Trường Không cũng kéo tay áo con gái, trừng mắt:
"Im miệng, ăn cơm thì không được nói chuyện!"
"Dạaaaa~" Cô nhóc chu môi, không vui gật đầu.
Vương Kinh Xuyên lúc trước còn thấy con nhóc này dễ thương, giờ thì thấy chẳng đáng yêu chút nào, còn có cảm giác muốn đánh m.ô.n.g nó nữa.
Rõ ràng cô nhóc rất tò mò về Vương Kinh Xuyên, nhịn một lúc rồi lại hỏi:
"Chú ơi, chú là bạn của ba cháu hả?"
Vương Kinh Xuyên thấy xiên thịt trong tay cũng mất ngon, bực mình liếc cô bé:
"Không phải."
"Cháu biết ngay mà, ba cháu làm gì có bạn xấu xí thế chứ."