Bị đè nén trong thời gian dài khiến  luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ, cứ đến giờ ăn là  thấy sợ, thậm chí còn đau bụng. 
 
Tuổi thơ của   từng  một bữa cơm nào yên . 
 
Cái bóng tâm lý đó kéo dài đến tận bây giờ, đến mức mỗi    cái bàn ăn ở nhà cũ là  vẫn còn thấy sợ hãi. 
 
Cũng chính vì thế mà từ nhỏ   trở nên tự ti, nhạy cảm và thiếu tự tin.
 
    con trai  cũng trở thành như thế. 
 
Con trai ,   cần con  giỏi giang xuất chúng,  chỉ mong con  thể ăn mỗi bữa cơm một cách thoải mái, khỏe mạnh và vui vẻ! 
 
Thế nhưng tối nay, khi Trần Dạng cầm đũa gõ  đầu con trai, hình ảnh đó giống y như ba  ngày . 
 
Nếu cứ tiếp tục thế , chắc chắn con sẽ gặp vấn đề. 
 
Nghĩ tới đây,  chợt nhớ  một chuyện. 
 
Ba  thương cháu như mạng, còn yêu con trai  hơn cả yêu bản  . 
 
Đang lúc đau đầu    ,  chợt nảy  một kế. 
 
Nếu Trần Dạng    lời khuyên, thì chi bằng để   tự nếm thử cảm giác đó xem . 
 
Dù  thì  mặt ba , mấy chiêu của   đúng là trò trẻ con! 
 
2 
 
Hôm ,  lấy cớ mời cơm tẩy trần đón ba, bảo Trần Dạng rủ mấy   em  thiết đến ăn uống cho vui. 
 
Vừa  xuống, mấy   bắt đầu  chuyện về con cái: 
 
Ôi, con  bình thường thôi, mới đạt cấp 8 đàn piano, kết quả học tập cũng tàm tạm.” 
 
Thằng nhóc nhà  cũng chẳng  , lúc thì hạng nhất lúc thì hạng nhì,   phiền c.h.ế.t  !” 
 
Haiz, con  cũng  đấy, học lệch trầm trọng, các môn khác  điểm tuyệt đối, mà tiếng Anh chỉ   99! Đau đầu lắm!” 
 
…” 
 
Bề ngoài thì ai cũng như đang than phiền con , nhưng thực chất là đang khoe ngầm. 
 
Còn Trần Dạng thì khác,   những lời nửa than nửa khoe ,  chọc  đầu con trai mà : 
 
 mới là phiền đây ! Thằng ngu nhà  đúng là đần thối  ! Nếu    ngày nào cũng càm ràm thì chắc nó đần c.h.ế.t từ lâu !” 
 
Lên lớp thì  đông  tây,  bài thì chữ như rồng bay phượng múa, đầu óc lắc một cái là ba phần bột bảy phần nước, mười phần hồ đồ!” 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lúc học thì như con gà lười, lúc nghỉ thì như con gà điên, hỏi bài là  thành con gà đơ!” 
 
Nó  , chỉ  hai thứ    – cái   , cái  cũng  !” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-giao-huan-ben-ban-an/2.html.]
 
Con trai  – Miêu Miêu – tuy  xuất sắc, nhưng cũng  hề tệ như Trần Dạng  .
 
Con trai  vốn dĩ thông minh lanh lợi, hiếu động hoạt bát. 
 
Vậy mà giờ đây   Trần Dạng  đến mức  dám động đậy, mặt đỏ bừng, đầu gần như  chui xuống bát cơm. 
 
Trần Dạng càng  càng hăng,    nhận  tay ba  đang gắp thức ăn cho Miêu Miêu bỗng khựng . 
 
Những lời Trần Dạng như s.ú.n.g liên thanh nhắm  con trai khiến   đều im bặt, ai nấy  , ngơ ngác dừng đũa   sang   . 
 
Còn Trần Dạng, giành  thế chủ động lên tiếng,  tưởng   trúng tim đen, nổi bật khác , liền tiếp tục: 
 
 là chẳng di truyền  tí gì từ , y chang  nó, chẳng khác gì cả!” 
 
Vừa dứt lời, sắc mặt ba  lập tức sầm xuống! 
 
 khi thấy Miêu Miêu sắp  đến nơi, ba  cuối cùng vẫn nhịn ,  lật bàn. 
 
Ba   thương Miêu Miêu,  hiểu, ông sợ  thằng bé hoảng sợ. 
 
 với tính cách của ba , chuyện ông  lật bàn mới là điều đáng sợ nhất! 
 
Ba  dỗ dành Miêu Miêu xong, bắt đầu uống từng ly rượu một. 
 
Nhìn thì như đang uống trong u uất, nhưng   ông đang suy tính cách đối phó. 
 
 lúc , mấy  mà  cố ý để Trần Dạng mời tới cuối cùng cũng  đất dụng võ. 
 
 gắp cho ba một miếng thịt  dẫn dắt  đề tài: 
 
Ba, uống thêm vài ly với mấy  đây ,  là   m.á.u mặt cả đấy!” 
 
Câu  khiến mắt ba  sáng lên, ông uống cạn một ly  hỏi: 
 
Các  mỗi tháng kiếm  bao nhiêu ?” 
 
Mấy  đàn ông  uống kha khá,  sững  một chút,  đặt đũa xuống, lau miệng và bắt đầu khoe khoang: 
 
A: Cháu  hả, bình thường thôi, mỗi tháng tầm một vạn tám.” 
 
B: Cũng tạm, cháu  tính lương cứng, chăm chỉ thì kiếm nhiều, lười chút thì cũng hai ba vạn.” 
 
C: Cháu tự kinh doanh, mỗi tháng vẫn để dành  mấy vạn đấy.”
 
Vài   em của Trần Dạng, một  vặn ốc trong xưởng, một  giao hàng, một  bán rau ngoài chợ. 
 
Không ngoài dự đoán của , bọn họ đúng là  khoác lác thật! 
 
 quá hiểu ba  ! 
 
Đối với kiểu  như Trần Dạng, ba  thích nhất là lấy gậy ông đập lưng ông”, vì   mới cố ý bảo Trần Dạng gọi mấy  bạn giỏi nổ  tới.