Ta ngẩng đầu  , ánh nến rọi xuống gương mặt góc cạnh, in bóng sáng tối lẫn lộn.
 
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ngọn nến bập bùng, tựa như cất giữ vô vàn lời  .
 
"Được…"
 
Ta khe khẽ đáp.
 
Hắn  dậy, áo bào gấm đen  ánh nến thoáng hiện những hoa văn tối sẫm.
 
Ta theo , vì  quá lâu mà cảm thấy choáng váng,  thể  lảo đảo.
 
"Cẩn thận…"
 
Hắn gần như lập tức đỡ lấy cánh tay .
 
Nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên qua ống tay áo mỏng manh thấm  da thịt.
 
Cái ấm áp  khiến  nhớ đến nhiều năm , cũng  một đêm xuân như thế.
 
Khi   đang chơi xích đu trong vườn  của Thẩm phủ, đu quá cao suýt ngã, chính   kịp thời đỡ lấy .
 
Năm đó  mười bốn tuổi, đúng độ tinh nghịch nhất.
 
Khung xích đu trong vườn  Thẩm phủ là nơi  yêu thích nhất.
 
Ngày   đu thật cao, váy áo tung bay, trâm hoa  tóc rơi vãi đầy đất.
 
Ngay khi  sắp chạm tới ngọn cây, dây xích đu bỗng đứt phựt.
 
Ta hét lên  rơi xuống,  rơi  một vòng tay ấm áp.
 
"Thẩm tiểu thư đây là…  tự quăng  thành phế nhân ?"
 
Giọng  trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai, mang theo chút trêu chọc.
 
Ngẩng đầu,   thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Hoài Chi.
 
Đừng  là công tử ăn chơi thì vẫn là công tử ăn chơi, nhưng  thừa nhận   vài phần tuấn mỹ.
 
Đuôi mắt  cong cong, khóe môi  nhếch.
 
Rõ ràng  lời cay nghiệt, nhưng  ôm  vô cùng vững vàng.
 
"Thả  xuống!"
 
Ta thẹn quá hóa giận, giãy giụa.
 
Hắn càng ôm chặt hơn:
 
"Nếu Thẩm tiểu thư ngã què,  nào gánh nổi trách nhiệm…"
 
Phụ mẫu   chuyện, liền coi nhị công tử Phó như thượng khách.
 
Hắn cũng  khách sáo, càng ngày càng siêng chạy tới phủ .
 
Có khi đến bữa,  cũng chẳng về, trực tiếp  ngay bên cạnh  mà ăn, giống như trong nhà .
 
Hồi   giận đến dậm chân, nào    sớm lặng lẽ bảo vệ  nhiều năm trời trong nơi  chẳng hề .
 
"Nàng đang nghĩ gì thế?"
 
4
 
Giọng  của Phó Hoài Chi kéo   khỏi hồi ức. 
 
Bàn tay  vẫn còn đỡ lấy cánh tay , sợ   ngã.
 
“Nhớ đến vài chuyện cũ.” 
 
Ta khẽ đáp: “Về chiếc xích đu.”
 
Ánh mắt  khẽ động, dường như cũng nhớ  điều gì. 
 
Khóe môi  cong, mang theo nụ  mơ hồ:
 
“Chiếc xích đu đó vẫn còn trong hậu viện Thẩm phủ, Uyển Uyển, nếu nàng  chơi, hôm nào nghỉ  sẽ đưa nàng về xem thử…”
 
“Trong viện , hải đường chắc đang nở rộ nhỉ…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-hen-uoc-duoi-hoa-hai-duong/4.html.]
Ta gật đầu:
 
“Được thôi.”
 
“Khi nào nàng  ,  sẽ  cùng…” 
 
Giọng  thấp, nhẹ như sắp tan trong gió đêm.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Chúng  sóng vai  qua hành lang lấp lánh ánh đèn, trăng như nước, rọi qua song cửa chạm hoa, in xuống đất những bóng sáng loang lổ, kéo bóng chúng  thật dài.
 
Gió đêm lướt qua, mang theo hương hoa trong viện.
 
“Ương Ương… con bé thật đáng yêu…” 
 
Nhắc đến nữ nhi, thần sắc Phó Hoài Chi rõ ràng dịu xuống:
 
“Ừ… tính nó giống nàng lắm…”
 
“Y như  đúc từ cùng một khuôn…”
 
Ta dừng bước,    :
 
“Phó Hoài Chi, chúng …  ở bên  thế nào?”
 
Hắn im lặng một lúc, ánh mắt  về ánh trăng xa xa:
 
“Uyển Uyển, nàng thật sự chẳng nhớ gì ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Thì …   sớm   mất trí nhớ. 
 
Không  là Họa Bình, Lưu Doanh  tai mắt nào khác   với …
 
Cũng đúng, giờ đây đang ở trong phủ … …     hề chủ động nhắc đến?
 
Hắn xoay  đối diện với , bóng dáng cao lớn phủ lấy .
 
“Ta   vì …” 
 
Ta cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn , giọng nhỏ đến gần như   thấy…
 
“Đã mất … mất ký ức năm năm …”
 
Hơi thở  như ngưng  một thoáng,  đó giọng khẽ cao lên. 
 
Dù  sớm  chuyện  mất trí nhớ… nhưng nay tự   thấy, vẫn mang theo chấn động khó che giấu.
 
“Thẩm Thanh Uyển, ý nàng là… nàng  nhớ năm năm  ?”
 
Nhìn phản ứng ,  cắn môi, giọng gần như chìm trong màn đêm:
 
“Ta…  tỉnh dậy, chẳng  vì …  gả cho …”
 
“Còn sinh một đứa con… mà  chẳng nhớ  gì cả…”
 
Hắn vội an ủi:
 
“Không …   .”
 
“Thế… giờ nàng thấy  bao nhiêu tuổi?”
 
“Mười bảy…” 
 
Giọng  vang lên trong đêm, rõ ràng đến lạ. Gió lay động lá cây xào xạc.
 
Ta   nên đáp  thế nào nữa, chỉ im lặng.
 
Hắn khẽ vuốt mấy sợi tóc mai  gió thổi lên nơi trán .
 
“Hay là… lát nữa để phủ y đến xem ?”
 
“Gió lên , mau về phòng thôi…” 
 
Giọng  dường như  cuốn trong gió đêm, mang theo vài phần lạc lõng.
 
Ta lắc đầu:
 
“Muộn , để mai ,  thấy  chẳng …”