“Để gì thế?”
“Trưa nay em ăn cơm cùng nên tới nhà bà Khương.”
Lâm Thanh Nhạc một tiếng, cô giọng như cực kì tủi thế .
“Em cố ý mà, tối nay chúng ăn khuya.”
“Được, em mời ăn cái gì?”
“Hứa tổng, bữa ăn khuya còn em mời?”
Hứa Đinh Bạch : “ , thế.”
“Vậy … Nếu ông chủ mở miệng, em cũng dám mời.”
“Vậy buổi tối em nhớ sớm một chút.”
Lâm Thanh Nhạc mỉm , định “Đã ”, đột nhiên tiếng vang lớn từ phòng khách, cô dừng , sắc mặt đổi, lập tức từ phòng chạy ngoài: “Mẹ?!”
Ở cửa sổ phòng khách, chiếc ghế dựa mà Lâm Vũ Phân lên vững, cả nghiêng trực tiếp ngã ở sàn nhà.
Lâm Thanh Nhạc lập tức chạy tới đỡ bà: “Mẹ, chứ?!”
Lâm Vũ Phân: “Ai da, hình như trẹo chân .”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng chân bà: “Mẹ đau ? Có nghiêm trọng ?! Con, con đưa tới bệnh viện.”
Lâm Thanh Nhạc đỡ bà lên, nhưng mà cô chỉ là một cô gái nhỏ, căn bản thể khiêng một nặng hơn từ mặt đất lên . Hơn nữa chân của Lâm Vũ Phân vẫn còn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, cách nào tự lên.
“Mẹ , con gọi 120.”
“Con gọi 120 gì, khoa trương quá. Chân chỉ trẹo thôi, cả cũng .”
“Mẹ là sẽ , mà chứ!”
“Thật sự mà, chỉ là trẹo chân thôi! Mẹ nghỉ ngơi một lát là , đợi lát nữa tự tới phòng khám.”
“Mẹ ——”
“Lâm Thanh Nhạc? Sao thế?” Lúc giọng nôn nóng của Hứa Đinh Bạch mới truyền từ tai tới.
Bây giờ Lâm Thanh Nhạc mới nhớ tới còn đang gọi điện thoại, lòng cô nóng như lửa đốt, nhất thời cũng quản như nhiều, thẳng: “Mẹ em ngã gần cửa sổ, chân trẹo .”
“Được , em bình tĩnh , tới ngay.”
Lâm Vũ Phân: “Con chuyện với ai ?”
Lâm Thanh Nhạc nôn nóng, lập tức : “Mẹ đừng cử động, cẩn thận , ngàn vạn đừng nhúc nhích.”
…
Hứa Đinh Bạch tới mười phút đến, Lâm Thanh Nhạc thấy tiếng cửa gõ vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-134.html.]
Cô vội vã mở cửa, đến Hứa Đinh Bạch ở phía cửa, “Sao ?”
“Anh , ở bên trong, đỡ giúp em với!”
Hứa Đinh Bạch gật đầu, phòng khách.
Vốn dĩ Lâm Vũ Phân đất đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng thấy đến, vẻ mặt cứng . Mãi bà mới phản ứng về phía Lâm Thanh Nhạc.
Hứa Đinh Bạch xổm mặt bà, “Dì, để cháu đở dì xuống, Thanh Nhạc, giúp một chút.”
“Được!”
Lâm Vũ Phân ngăn cánh tay đang vươn của Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Đây là bạn con gọi trong điện thoại?”
Lâm Thanh Nhạc: “ , đừng nữa, mau tới bệnh viện .”
“Chờ ...” Lâm Vũ Phân ngơ ngác mà Hứa Đinh Bạch, “Cậu, là…”
“Dì, cháu là Hứa Đinh Bạch.”
Lâm Vũ Phân đương nhiên nhớ tới, bởi vì kinh ngạc mà hai mắt trừng lớn. Bà Lâm Thanh Nhạc, Hứa Đinh Bạch, “Cậu, thấy ?”
Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Cháu đưa dì tới bệnh viện , xe dừng ở lầu, nhanh thôi.”
Lâm Vũ Phân: “…”
Thời gian từ lầu xuống , Lâm Vũ Phân ngây ngốc.
Chờ bà trong xe mới hàng xóm hô lên: “Vũ Phân? Cô ? Này, đây là ai ?”
Lâm Vũ Phân lấy tinh thần, kịp gì Hứa Đinh Bạch đặt trong xe.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng giải thích: “Vừa cháu cần thẩn ngã, dì, cháu đưa tới bệnh viện.”
Dì hàng xóm: “À? Vậy ! Vậy mau nhanh !”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu, trong xe, Hứa Đinh Bạch nhanh tay khởi động xe.
Đến khi hình bóng màu đen của chiếc xe biến mất, mấy bà hàng xóm mặt .
“Vừa một thằng nhóc cõng Vũ Phân xuống, chắc lầm chứ.”
“Không lầm! Còn tuấn tú nữa!”
“Ai ?”
“Không là bạn trai của con gái cô chứ? Bằng thấy nào như quanh đây.”
“Vậy thì đúng , sắp năm mới , chắc là tới gặp lớn!”
“Khó trách cần cháu trai của bà, thằng nhóc quá , đúng ?”
Ngày hôm qua còn giới thiệu cháu trai cho Lâm Thanh Nhạc, mặt già của dì hàng xóm tối sầm: “Đẹp thì ích gì…”
“ chiếc xe cũng tồi, trông tiền!”