Trên đường trở về, cả Lâm Thanh Nhạc đều mơ hồ, lúc bộ suýt nữa thì chân giẫm lên chân .
“Thanh Nhạc, cháu chứ?”
Tiếng hàng xóm vang lên cho cô lập tức tỉnh táo : “Vâng! Không ạ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là .”
“Vậy bạn trai cháu ?”
Lâm Thanh Nhạc: “Vâng... .”
“Gần sang năm mới , giữ ở nhà?”
“Anh ở bên ngoài sẽ thuận tiện hơn... Vậy, dì , cháu đang ở lầu một , cháu xin phép lên .”
“Ôi, , …”
Các bà hàng xóm rõ ràng là vô cùng nhiều chuyện, nhưng Lâm Thanh Nhạc thật sự chống đỡ những thứ như thế nào mà chỉ thể nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi về đến nhà thấy Lâm Vũ Phân vẫn đang ngủ, Lâm Thanh Nhạc xụi lơ ghế sô pha thở một . Cô lắng nhịp tim của và chằm chằm lên trần nhà. Nhìn một lúc, đột nhiên nhịn mà mỉm .
Vừa nếu ở trong bãi đất trống , thật ... Cũng thể hôn!
---
Lâm Vũ Phân thương ở chân cũng nghiêm trọng, ba ngày nghỉ ngơi thì thể xuống đất .
Mà trong ba ngày , tin đồn về con gái của bà và bạn trai của con bé lan truyền khắp khu phố. Hôm nay, bà chỉ nghĩ đến việc ngoài dạo tiện thể chuẩn nguyên liệu liệu nấu ăn cho đêm giao thừa, nhưng một vài chị em thường tụ hộp mỗi ngày vây quanh.
“Làm tìm thế, cô thể Thanh Nhạc cũng giới thiệu một cho con gái nhà , con gái cũng đang việc ở Đế Đô.”
“Chàng trai trẻ giàu đúng ? Thu nhập hàng năm của cao ? Ba nghề gì ?”
“Cô định khi nào mới cho bọn nhỏ đính hôn?!”
“Vũ Phân cô thì phúc , đứa con gái ngoan ngoãn như , nghĩ tới con rể cũng tài giỏi nha.”
...
Lâm Vũ Phân vây quanh hỏi dồn dập như đáng lẽ cảm thấy phiền phức, nhưng bên ngoài khen ngợi hai đứa nhỏ và vô cùng ghen tỵ với bà, phiền phức thể tích tụ chút nào.
“Con rể cô thật là nha, cô thương ba ngày nay mà ngày nào cũng mang đồ ăn tới cửa, thật sự quan tâm cô đó.”
Lâm Vũ Phân thấy liền vui vẻ.
Mấy ngày nay, quả thật thằng bé mỗi ngày đều chăm lo chế độ ăn uống của bà, đôi khi bà xuống đất , đều kiên nhẫn đỡ bà.
Bà thể thích con gái cho nên mới sẵn sàng những điều .
“Ừm, thằng bé quả thật .” Lâm Vũ Phân .
“ ! thật sự hâm mộ cô đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-138.html.]
...
Hôm nay là đêm giao thừa, Lâm Vũ Phân trò chuyện với hàng xóm xong đó liền mua đồ ăn.
Lâm Vũ Phân mua nhiều thức ăn, khi trở về thì phòng bếp chuẩn , Lâm Thanh Nhạc cũng theo xuống bếp để trợ giúp bà.
“Hứa Đinh Bạch khi nào sẽ qua đây?” Lâm Thanh Nhạc đang tập trung rửa rau thì đột nhiên Lâm Vũ Phân hỏi một câu.
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, đột nhiên về phía : “Dạ?”
“Hôm nay là đêm giao thừa, đến nhà chúng ăn cơm ?”
Lâm Thanh Nhạc mới còn nghĩ như thế nào với đây, nhưng ngờ Lâm Vũ Phân tự mở miệng: “Có thể ?”
Lâm Vũ Phân khó hiểu hỏi: “Cậu đến đây ăn cơm thì ăn ở , ba ở đây.”
Ánh mắt Lâm Thanh Nhạc lập tức tràn ngập sự vui mừng, cô vội vàng lau sạch tay và : “ ! Vậy con lập tức gọi cho và bảo tới nhà chúng ăn cơm.”
Lâm Vũ Phân thấy cô nôn nóng như thì bật : “Con thể gặp , nhưng nhớ là tới năm giờ hai đứa cùng về nhà là .”
Lâm Thanh Nhạc: “Con còn rửa sạch cái …”
“Cái cũng bao nhiêu , cũng cần con hỗ trợ, mau , con ở trong bếp chỉ vướng tay vướng chân thôi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vâng!”
--
Hứa Đinh Bạch cũng từng nghĩ tới việc ăn cơm tất niên ở nhà Lâm Thanh Nhạc, đầu tiên là bởi vì phận của mắt còn đạt tới giai đoạn , thứ hai là vì mấy ngày nay Lâm Thanh Nhạc cũng tỏ thái độ gì, là bà chấp nhận bạn trai của con gái bà, nhưng chấp nhận , còn chắc chắn lắm.
Buổi trưa hôm nay, định ngủ một giấc khi dùng bữa trong khách sạn. Công ty đang nghỉ lễ, đến đây ngoại trừ vì Lâm Thanh Nhạc cũng còn chuyện gì khác, cho nên ngày nào cũng vô cùng rảnh rỗi.
mới xuống thì điện thoại di động reo lên.
Anh liếc màn hình hiển thị xong nhanh chóng bắt máy: “Anh đây.”
“Anh đang ở khách sạn ?” Một giọng quen thuộc từ bên truyền đến, mang theo sự vui sướng rõ ràng. Hứa Đinh Bạch im lặng nở nụ , cảm thấy cho dù thấy cũng thể tưởng tượng vẻ mặt lúc của cô, lông mi cong vút cùng sắc mặt tươi , vô cùng đáng yêu.
“Ừm, ở đây.”
“Em đang ở lầu khách sạn, đang tìm một chuyện.”
Hứa Đinh Bạch bất ngờ bật dậy: “Em đang ở lầu ?”
“ , em tới đây để cho em bảo tối nay hãy qua nhà em cùng ăn cơm.”
Hứa Đinh Bạch ngạc nhiên: “Thật ?”
“Vâng, em vốn còn với một tiếng nhưng ngờ em tự nhắc tới.”
Hứa Đinh Bạch ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm: “Xem em bắt đầu chấp nhận .”