Lâm Thanh Nhạc chút ngượng ngùng: "Tiểu Tuyền ?"
Hạ Đàm: "Ở trong phòng… Không , Thanh Nhạc, tại cô ở bên … quá tiện nghi cho ! Thật quá qua loa! Đến đây, cho cô lừa như thế nào!"
Lâm Thanh Nhạc: ", xem Tiểu Tuyền ! Anh hỏi !"
"Này , đừng ..."
Hứa Đinh Bạch túm chặt lấy Hạ Đàm : "Sao, ý kiến gì?"
Hạ Đàm đầu , âm trầm : " chỉ là giở trò gì với thôi, mới một năm mà ở bên !"
Hứa Đinh Bạch buông , sâu xa: " gì cả, chỉ là hấp dẫn lẫn mà thôi. À, lẽ với như , cũng hiểu ."
Hạ Đàm: "..."
Khi Lâm Thanh Nhạc bước đến cửa thư phòng, còn thấy tiếng Hạ Đàm đang mắng Hứa Đinh Bạch ở bên ngoài, cô sờ mũi, đó gõ cửa thư phòng.
Cửa thư phòng đóng, Lâm Thanh Nhạc thấy Hạ Tuyền đang đeo tai và Dương Dương ngoan ngoãn ở bên cạnh .
"Tiểu Tuyền."
Hạ Tuyền vội vàng tháo tai xuống: "Chị Thanh Nhạc? Đợi chút, em gọi điện thoại."
Lâm Thanh Nhạc: "Em cứ chuyện của em , chị xem Dương Dương một chút."
"Dạ." Hạ Tuyền với ở đầu tai bên : "Tớ ở đây, một chị tới đây, đúng, là của căn cứ chó dẫn đường…"
Hạ Tuyền chuyện với bạn bè bằng tai , Lâm Thanh Nhạc cũng quấy rầy, xổm xuống sờ đầu Dương Dương.
Dương Dương quen thuộc với cô, mật dựa tay cô.
Một phút , Hạ Tuyền cúp điện thoại: "Chị, chị đến, món ăn của trai em xong ?"
Lâm Thanh Nhạc: "Cũng gần xong , chị em giành hạng nhất trong cuộc thi dương cầm quốc gia, giỏi..."
Hạ Tuyền: "Cũng, cũng bình thường thôi ạ, thật chiến thắng cũng đặc biệt vinh dự lắm, thể của Dĩ Tư đột nhiên thoải mái nên tới, nếu thì, cũng thể là chiến thắng."
Lâm Thanh Nhạc: "Dĩ Tư?"
" , Dương Dĩ Tư, lẽ chị gặp qua, chính là mà lúc học cùng em ở trung tâm âm nhạc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-145.html.]
Vừa như , Lâm Thanh Nhạc cũng nhớ rằng lúc khi cô cùng Hạ Tuyền đến lớp, cô thấy quan hệ với một cô gái.
"Ồ, chị nhớ , đó chị thấy em chơi bốn tay liên đạn với cô bé."
Hạ Tuyền chút ngượng ngùng: "Vâng… chính là ."
Hạ Tuyền mặc dù thấy nhưng tính tình của cởi mở, khó để thấy ngượng ngùng, cho nên dáng vẻ hổ hiện tại của khó thấy.
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: "Cho nên, mà em chuyện điện thoại là cô bé đó ?"
Hạ Tuyền: "Hả? Làm chị ."
Lâm Thanh Nhạc: "Đoán, em vui vẻ."
"Vâng… Cậu gọi điện thoại tới chúc mừng em."
"Xem em thích cô bé đó."
Lâm Thanh Nhạc chỉ thuận miệng đùa một câu, ngờ nhóc đang mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên: "Nhỏ, nhỏ tiếng một chút! Đừng để trai em thấy, em thật sự, thật sự thích, nhưng chị ơi, chị đừng mặt trai em."
Lâm Thanh Nhạc: "Tại ?"
"Nếu trai em thì nhất định sẽ gặp , còn một đồ vật sặc sỡ, em ... Nếu để cho Dĩ Tư em cũng thích , thì bây giờ...!"
"Cũng? Cô bé đó thích em ?"
Hạ Tuyền im lặng một lúc, hai má chút hồng: "Vâng, từng ... thích em."
Lâm Thanh Nhạc khó hiểu: "Thế để cho cô bé em cũng thích cô bé thì ?"
"Đương nhiên là ." Hạ Tuyền siết chặt nắm đấm, thấp giọng : "Em thấy , thể chuyện … Hơn nữa như , tại thích em… Em liên lụy ."
Lâm Thanh Nhạc lập tức cứng , tại khoảnh khắc , trai mặt cô dường như trùng lặp với trai trong trí nhớ của cô, cùng một tình huống... cùng một lời .
Cô hé miệng, an ủi Hạ Tuyền sẽ , cô bé đó thích em là thích tất cả của em, sẽ cảm thấy em đang liên lụy cô bé.
cô cũng nên lời.
Cô cách nào khuyến khích Hạ Tuyền, bởi vì chuyện sẽ liên lụy đến vận mệnh của cả hai...
"Chị, em như thế hơn hết là đừng thích khác, chị thấy đúng ? Nếu thể bảo vệ thích thì tại em chậm trễ ."