"Cũng tệ lắm." Yên Đới Dung sờ bụng, : "Đứa nhỏ ba tháng ."
Lâm Thanh Nhạc ngẩn , chuyện thật sự ngờ đến, cô về phía cái bụng trông bằng phẳng của cô : "Cô kết hôn ?"
" , năm ngoái. Cuối năm lớp cô tổ chức họp lớp , cũng họ kể mới về tình hình hiện tại của cô và Hứa Đinh Bạch."
"Hóa là như ."
...
Thời gian thể mang nhiều thứ, một thời gian dài gặp , nhiều chuyện lúc nhỏ còn nhớ cặn kẽ nữa, đối với những từng đáng ghét cũng còn sót ác cảm nào nữa, chỉ còn cảm giác bình yên.
Ong ong.
Tiếng di động rung lên.
Lâm Thanh Nhạc qua tin nhắn, là Hứa Đinh Bạch hỏi cô đang ở .
Cô trả lời: [Ở khu nghỉ ngơi.]
Hứa Đinh Bạch: [Đến đây ăn cơm.]
Lâm Thanh Nhạc: [Có chút việc, ăn .]
Trả lời xong, cô đặt điện thoại xuống, về phía Yên Đới Dung đang chuyện, cô phát hiện khi lớn lên hình như Yên Đới Dung thể nhiều hơn hẳn, về việc mang thai, về dự án hợp tác giữa hai công ty, cũng về chứng rối loạn tâm thần của đây nữa.
Lâm Thanh Nhạc ngờ rằng cô sẽ đột nhiên chuyện phiếm với , nhưng dáng vẻ hăng hái của Yên Đới Dung, cô cũng lịch sự , rời .
“Lâm Thanh Nhạc.” Một lúc , đột nhiên gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc sang, lúc mới phát hiện Hứa Đinh Bạch xuống, hỏi: "Sao tới đây, em kêu ăn cơm ?"
Hứa Đinh Bạch tới, : "Anh đến xem thử buổi trưa em ở chỗ gì mà chịu ăn cơm."
"Em cũng việc gì, chỉ là gặp quen..."
“Hứa Đinh Bạch, lâu gặp.” Yên Đới Dung .
Sau khi Hứa Đinh Bạch đến gần, cũng thấy mà cô gọi là quen, mặt cũng biến động gì, về phía Yên Đới Dung gật đầu nhẹ, : "Xin chào."
Yên Đới Dung chống cằm, cảm thấy buồn châm chọc , hỏi: "Hả? Cậu quên là ai chứ?"
Hứa Đinh Bạch mặt cảm xúc, : "Không , lâu gặp."
Ánh mắt Yên Đới Dung kiềm chế.
“Được ăn cơm thôi.” Lâm Thanh Nhạc thấy cảnh tượng chút hổ, liền dậy với Yên Đới Dung: “Vậy .”
Yên Đới Dung gật đầu.
Lâm Thanh Nhạc dậy, về phía Hứa Đinh Bạch, đột nhiên thấy Yên Đới Dung lưng: "Lâm Thanh Nhạc, khi nào cô chia tay với Hứa Đinh Bạch thì với một tiếng."
Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc đầu cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-171.html.]
Yên Đới Dung liếc Hứa Đinh Bạch, cố ý : "Đến lúc đó sẽ với họ , trong lòng vẫn luôn cô, nếu cô còn độc , sẽ vui."
Lâm Thanh Nhạc: "Ồ... chắc là ."
Yên Đới Dung khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên sự khiêu khích cực kỳ rõ ràng với Hứa Đinh Bạch, : "Ai , dù cũng đưa danh cho cô , cơ hội liên lạc ."
Lâm Thanh Nhạc sắc mặt Hứa Đinh Bạch đang tối sầm , vội kéo , : "Gặp ."
Hai rời , tầm mắt của Yên Đới Dung từ lưng họ thu hồi , ngoài cửa sổ, biểu cảm mặt cũng nhạt dần.
Đây là đầu tiên cô gặp Hứa Đinh Bạch nhiều năm như ...
Yên Đới Dung tự giễu.
Đã lâu như nhưng khi thấy , trong lòng mơ hồ vẫn còn chút cảm giác cam lòng.
Sớm như , hôm nay đến.
——
Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch tới thang máy, cô kĩ sắc mặt của , : "Cô đùa thôi, chắc cũng thể mà."
Hứa Đinh Bạch: "Cô đùa thì rõ, nhưng đúng thật là Úc Gia Hữu ý với em."
Lâm Thanh Nhạc: "Không ... gì . Hơn nữa cho dù là thì từ đến nay bọn em cũng bao giờ liên lạc! Thật đấy!"
Thấy lời nào, Lâm Thanh Nhạc vội vàng : "Em thề, em thề mà, em chỉ thích thôi."
Hứa Đinh Bạch nghiêng đầu cô một lúc, khóe miệng nhếch lên: "Thề thốt nhanh đấy, coi như em cũng thành thật."
“Đương nhiên .” Lâm Thanh Nhạc : “ thấy trùng hợp , công ty của Yên Đới Dung hợp tác với công ty của chúng đấy, hôm nay, cô cùng đồng nghiệp đại diện công ty của họ đến đây.”
"Ồ."
"Anh ngạc nhiên ? Đã lâu gặp, chợt thấy vẫn chút cảm xúc nhỉ."
"Không ."
Lâm Thanh Niên liếc : "Thái độ của lắm, trong lòng vẫn thích cô ."
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy thể hiểu , dù đây Yên Đới Dũng cũng mang đến nhiều phiền phức và tổn thương cho Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt : "Tại thích, ban đầu tung tin đồn hại em chỉ trích ở trường chính là cô ."
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, nửa ngày, thái độ của vì chính bản , mà là vì cô ?
"Ấy... còn nhớ chuyện ."
Hứa Đinh Bạch đáp: "Chuyện của em thể nhớ?"
“Chuyện đó cũng trôi qua lâu .” Trong lòng Lâm Thanh Nhạc ấm áp, đùa: “Hứa tổng , nghĩ tới vì em mà bụng nhỏ nhen như .”
Thang máy đến, Hứa Đinh Bạch dắt cô , : "Ừ, đối với chuyện của em, chính là so đo từng tí như đấy."