Một xin nghỉ vốn khiến khác nghi ngờ, ngày hôm đường đến trường, Tưởng Thư Nghệ còn mật hỏi thăm sức khỏe của Lâm Thanh Nhạc hơn .
“Hôm qua tớ bị đau bụng, chuyện gì , cậu đừng lo lắng.”
Tưởng Thư Nghệ nói: “Đến tháng ?”
“Không.” Lâm Thanh Nhạc tiết lộ chuyện riêng tư của Hứa Đinh Bạch vào tối qua, nên cô chỉ , “Chắc là... do ăn bậy thứ gì đó thôi.”
“Vậy thì cậu chú ý hơn đó.”
“Ừm.”
Hai đang đến gần cổng trường, cách đó xa, một chiếc ô tô màu đen bỗng dừng , một nam sinh mặc đồng phục bước từ hàng ghế phía .
“Úc Gia Hữu!”
Ánh mắt của Tưởng Thư Nghệ sắc bén, nhìn thấy nam thần của liền vội vàng giơ tay chào hỏi.
Úc Gia Hữu đầu thấy hai họ, liền bước tới nói: “Thanh Nhạc, lớp trưởng, chào buổi sáng.”
Tưởng Thư Nghệ nói: “Chào buổi sáng.”
“Các cậu ăn sáng ?”
“Tớ ăn .” Tưởng Thư Nghệ xong liền đưa mắt Lâm Thanh Nhạc, bây giờ cô ấy mới phát hiện trong tay cô vẫn đang cầm chiếc bánh bao mua ở gần nhà, “Sao cậu vẫn ăn vậy?”
Lâm Thanh Nhạc tâm sự trong lòng, mãi mãi, nên quên cả ăn.
“À… tớ quên mất.” Lâm Thanh Nhạc thấy đội đỏ đang ở cổng trường, liền : “Vậy các cậu , khi ăn xong tớ sẽ .”
Úc Gia Hữu liếc đồng hồ đeo tay: “Vẫn còn sớm, cậu đừng vội, chúng tớ sẽ chờ cậu cùng.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng xua tay nói: “Không cần , tớ sẽ nhanh thôi.”
Tưởng Thư Nghệ: “Ai da, chúng tớ sẽ chờ cậu mà, đừng kéo dài thời gian nữa, mau ăn .”
Trước sự kiên quyết của hai , Lâm Thanh Nhạc cũng gì nhiều nữa, cô đành mở chiếc túi đựng bánh bao và cắn hai miếng.
Buổi sáng ở cổng trường rất nhộn nhịp, những học sinh mặc đồng phục thi thoảng từ bên đường qua thành từng nhóm.
Úc Gia Hữu vừa trai lại vừa là một nhân vật nổi tiếng của trường, cậu ở đây, nên tự nhiên nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này. Tưởng Thư Nghệ ưỡn thẳng lưng, mặt cô ấy mang theo một nụ ̣ng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-20.html.]
Lâm Thanh Nhạc lại để ý tới những ánh mắt thi thoảng nhìn cô, cô tập trung vào điều đó, mà chỉ ăn từng miếng từng miếng. Cô cứ mãi nghĩ buổi tự học tối nay chắc sẽ tìm được cái cớ nào để xin nghỉ cả.
“Thanh Nhạc, cậu mua cái bánh bao ở ?” Úc Gia Hữu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Niên thấy tên mình, liền ngẩng đầu lên cậu : “Hả? Cậu cái .”
“Đúng vậy.”
Miếng bánh trong miệng Lâm Thanh Nhạc còn kịp nuốt xuống, khiến hai má của cô phồng lên, lại cộng thêm đôi mắt mở to vì khó hiểu, trông cô đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn nựng.
Úc Gia Hữu nhịn cười: “Cậu ăn đồ ăn thật khiến cho người có cảm giác thèm ăn.”
Lâm Thanh Nhạc liếc chiếc bánh bao tay.
“Này! Cậu đúng rồi đó, cậu ấy ăn thật sự khiến cho người có cảm giác thèm ăn, gần đây tớ tăng vài cân vì ăn cùng cậu đó.” Tưởng Thư Nghệ Lâm Thanh Nhạc và , “Thật chiếc bánh bao là của một quán nhỏ gần nhà chúng tớ thôi, mùi vị cũng bình thường, nếu cậu ăn thì mai tớ sẽ mang một cái đến cho cậu.”
Úc Gia Hữu nói: “Được đó, cậu mua cho tớ một cái giống .”
“Không thành vấn đề, đây là bánh bao kim sa, Thanh Nhạc thích nhất là bánh bao kim sa đó, ngày nào cũng chỉ ăn mỗi cái này thôi.”
Lâm Thanh Nhạc: “...”
Cuối cùng, cái của hai bên cạnh, Lâm Thanh Nhạc chỉ có thể nhanh chóng ăn chiếc bánh bao tay .
Sau đó, ba bọn họ cùng trường.
Hôm nay là thứ năm, hai tiết cuối buổi chiều sẽ có một bài kiểm tra hóa học. Môn hóa học là môn học mà Lâm Thanh Nhạc giỏi nhất nên cô nộp bài sớm hơn nửa tiếng.
Sau khi khỏi cổng trường, để tiết kiệm thời gian, cô đã gọi một chiếc taxi.
Hôm nay thời gian có chút gấp gáp, khi đến ngã tư đường Nhạc Tiềm, khi cô vội vàng đến chỗ chú Mễ Tuyến mua bún xong thì lập tức chạy thẳng đến nhà Hứa Đinh Bạch.
Đến giờ phút này, cô quá quen thuộc với nhà của Hứa Đinh Bạch rồi. Sau khi gõ cửa hai , còn đợi đến khi trong nhà mở cửa, cô đã mò lấy chìa khóa ở cửa và mở khóa.
Cô đẩy cửa bước , lại là một mảnh tối tăm.
“Ai đó?” Giọng của một thiếu niên từ trong góc truyền đến.
Lâm Thanh Nhạc xoay tay đóng cửa lại nói, “Là tớ.”
Hứa Đinh Bạch chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, cả như ẩn vào trong bóng tối.
Anh cau mày lại khi thấy tên Lâm Thanh Nhạc, đã quên cất chìa khóa vào rồi.