Lôi Kéo - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-07-23 03:07:45
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Đinh Bạch tỏ vẻ tàn nhẫn, giờ khắc ngụy trang nhưng cũng sinh một loại cảm giác tàn bạo chân thực. Anh cho phép bất cứ nào khiến xuất hiện hy vọng, đó thất vọng.

 

Anh hận thấu xương loại tới gần .

 

Cánh tay Lâm Thanh Nhạc giữ chặt đến đau đớn, cô thiếu niên với khuôn mặt dữ tợn mặt, nghĩ tới những từng sỉ nhục , Lâm Thanh Nhạc chỉ cảm thấy trái tim càng đau đớn: "Tớ sẽ như thế với tớ! Tớ chỉ là như thế!"

 

Cánh tay của mơ hồ run rẩy, quả thật là cô chọc tức đến bật .

 

"Như thế nào, cảm thấy là một mù? thấy nên thể ?"

 

Anh cầm chặt cánh tay của cô, ngay lập tức kéo cô đến bên cạnh .

 

Thắt lưng Lâm Thanh Nhạc đập bàn ăn ở bên cạnh, thoáng một chút dễ dàng bế lên mặt bàn.

 

Người con trai tuy là thiếu niên nhưng cũng gần trưởng thành, vóc đem so sánh với Lâm Thanh Nhạc thì thể áp chế cô mặt.

 

Anh nắm lấy cổ áo đồng phục của cô, hung ác : "Cho dù mù cũng thể hủy hoại !"

 

Cổ Lâm Thanh Nhạc đèn nén đến khó chịu, cô chút khó hít thở.

 

Thiếu niên bỗng nhiên ngoan độc nắm chặt cổ áo cô, gắt gao " chằm chằm" cô, ánh mắt trống rỗng của thoáng qua khiến giống dã thú tình cảm, trông thật đáng sợ, cũng… thật đáng thương.

 

Lâm Thanh Nhạc , trong lòng tự nhiên sinh sợ hãi, từ tới tận bây giờ, cô từng thấy Hứa Đinh Bạch gì khiến cô kinh hãi cùng kích động thế , loại cảm giác áp bức khiến cho cô . Cô càng thêm khổ sở, tại cho tất cả đều sợ , tại bọc trong lớp vỏ đầy gai góc đó.

 

Rõ ràng như thế.

 

Mắt cô đỏ bừng, Lâm Thanh Nhạc run rẩy, nhưng can đảm mà chậm rãi ôm lấy eo của thiếu niên: "Hứa Đinh Bạch, đừng giả vờ hung dữ nữa ?" Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy , tay cô vuốt ve lưng , giống như trấn an giống như an ủi.

 

Người thiếu niên đầy tàn bạo bỗng cứng đờ.

 

"Tớ sợ hãi cái gì, bởi vì tớ cũng giống , tớ sợ khác tới gần nhưng bỏ rơi tớ, tớ cũng sợ khác nhạo tớ, từ bỏ tớ... tin tưởng là, luôn luôn thật lòng ở bên cạnh , sẽ luôn thật lòng với ."

 

Đôi mắt Lâm Thanh Nhạc ngân ngấn nước, cô hít mũi, thấp giọng : "Giống như đó, khác chơi với tớ, ba tớ là tội phạm, dơ bẩn. vẫn chơi cùng tớ, còn bảo vệ, quan tâm tớ ở nơi..."

 

"Hứa Đinh Bạch, đặc biệt ." Người con gái ngước mắt lên , cố chấp : "Dù , tớ mặc kệ khác gì, tớ chỉ cần đặc biệt . Cho nên... đừng đẩy tớ , tớ chơi cùng , tớ ở bên cạnh ."

 

"Cậu yên tâm, tớ sẽ rời xa , tớ cam đoan."

 

Bàn tay Hứa Đinh Bạch đang áp chế cổ áo cô vì một câu cuối cùng mà âm thầm run rẩy.

 

Trong bóng đêm, lời của cô giống như một luồng khí ấm trong mạch m.á.u của , khiến cả nóng lên, càng nóng hơn nữa...

 

Không qua bao lâu, lâu đến mức Lâm Thanh Nhạc duy trì động tác ôm eo chút mỏi mới thấy Hứa Đinh Bạch cực kì nhỏ.

 

"Cậu bệnh ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-30.html.]

 

Anh buông cô , bởi vì chấn động mà nét mặt của đầy mờ mịt.

 

Lâm Thanh Nhạc sụp xuống mặt bàn, yếu hầu của cô khá đau, nhưng mà cô để ý đến điều , cô trượt xuống khỏi bàn, ngoan ngoãn mặt .

 

"Cậu cứ coi như tớ là ... Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ. thừa nhận những gì tớ là đúng, sẽ với tớ." Lâm Thanh Nhạc nhẹ nhàng nở nụ , tiếp, "Bởi vì là Hứa Đinh Bạch."

 

Mặc kệ ngụy trang bản thành hung ác, tàn bạo như thế nào, thì từ sâu thẳm trong tâm hồn vẫn là một Hứa Đinh Bạch ấm áp, lương thiện.

 

Môi run rẩy, từng lời của cô tác động tới trái tim, chấn động đến mức nhất thời cách nào hít thở .

 

Dường như cô gái mặt giành thắng lợi nên đang , trong chốc lát cảm giác bất lực vô cùng.

 

thể thừa nhận, loại cảm giác bất lực thế nhưng chút gì đó khiến cảm thấy vui sướng.

 

Bởi vì ở bên cạnh .

 

Bởi vì cam đoan sẽ rời bỏ .

 

"Ăn cơm ? Đừng đó nữa, cơm đều nguội hết ." Lâm Thanh Nhạc vươn tay nắm lấy ống tay áo của .

 

Hứa Đinh Bạch theo bản năng hất tay cô .

 

"Vô ích thôi." Lâm Thanh Nhạc dùng sức nắm chặt ống tay áo của , con từ đến nay luôn nhút nhát, đêm nay bỗng can đảm gì cản , cô : "Lúc nên bạn với tớ, nên cho tớ ăn nhiều đồ ăn ngon, lúc đó nên nghĩ tới nếm thử ngon ngọt sẽ bám theo mãi."

 

Hứa Đinh Bạch giật : "Ai là nhất định ..."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Cậu đó, lúc tớ là bạn nhất, bây giờ rút lui thì... muộn ."

 

Hứa Đinh Bạch á khẩu trả lời .

 

Lâm Thanh Nhạc lau nước mắt, nhân cơ hội lôi kéo xuống bàn ăn.

 

"Được , nhanh ăn cơm , ăn xong tớ sẽ về nhà, nếu sẽ muộn mất."

 

"Lâm Thanh Nhạc..."

 

"Từ nay về tớ sẽ đến thăm ! Cậu mở cửa tớ vẫn sẽ tiếp tục gõ, nếu như chê phiền thì vẫn cứ như , dù tớ trừ việc đến trường cũng còn việc nào khác, tớ nhiều thời gian mà."

 

Mở hộp cơm , mùi hương đồ ăn bay khắp phòng.

 

Cô bình tĩnh giống như phát sinh bất cứ chuyện gì, giống như từng đe dọa cô, cũng túm cổ áo cô.

 

Giọng của cô thoải mái giống như nãy điều gì bất thường. Hứa Đinh Bạch siết chặt đôi đũa cô nhét lòng bàn tay, trái tim con gái nguyên tắc dung túng đến phát đau.

 

Rốt cuộc cô , nếu như nãy thật sự động thủ... cô sẽ thế nào.

Loading...