Hai giờ chiều, huấn luyện chó dẫn đường Đổng Hiểu Nghê mang theo một con ch.ó màu vàng về căn cứ.
“Hiểu Nghê, Dương Dương khảo sát như thế nào?” Đồng nghiệp trong căn cứ tiến lên hỏi.
Đổng Hiểu Nghê: “Rất , đều vượt qua tất cả các chỉ tiêu, thể cho một trăm điểm.”
“Thật quá, mà, Tiểu Du ?”
“Tiểu Du ở phía , tâm tình lắm.” Đổng Hiểu Nghê thở dài, “Hôm nay lên xe buýt trở về nhưng tài xế từ chối, tài xế chuyện chút quá đáng, Tiểu Du đả kích .”
“Ồ…”
“À tới kìa.” Đổng Hiểu Nghê chỉ về phía cửa.
Đồng nghiệp qua.
Lúc , một cô gái mặc áo khoác màu vàng nhạt đang , cô gái mang kính râm, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay đều thu trong đó. Cô thoạt chút lo lắng, giống hệt với biểu tình của Đổng Hiểu Nghê.
“Tiểu Du, , đừng tức giận như .”
Chú chó Labrador tên là Tiểu Du trở về môi trường quen thuộc, mặt đất, cô gái cũng dừng , xổm xuống vuốt đầu của nó, nhỏ giọng mà trấn an.
“Ngoan, đừng sợ, bọn họ chỉ là hiểu, về sẽ em thể lên xe buýt…”
Đổng Hiểu Nghê giao chú chó đang nắm cho đồng nghiệp, về phía một một chó mặt.
“Thanh Nhạc.”
Cô gái xổm mặt đất ngước mắt lên cô , cô lấy kính râm xuống, tùy ý đặt trong túi áo: “Sau khi rời bến xe buýt tớ mang theo Tiểu Du một đoạn thì thấy cảm xúc của nó ngày càng xuống, đến bây giờ thể là càng ngày càng tệ.”
Đổng Hiểu Nghê: “Không , giao cho tớ , tớ sẽ an ủi nó.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc dậy, cô tuy rằng quen thuộc với Tiểu Du, nhưng huấn luyện Tiểu Du chính là Đổng Hiểu Nghê, cho nên giao cho cô hiển nhiên càng thích hợp hơn.
"Tớ sẽ bên trong giúp đỡ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-75.html.]
Đổng Hiểu Nghê cũng khách sáo với cô: “Ừ, câụ .”
Lâm Thanh Nhạc buông Tiểu Du , bên trong căn cứ.
Cô quen thuộc với căn cứ huấn luyện , đại học năm hai bởi vì nhận tín chỉ tình nguyện viên xã hội, cô ngẫu nhiên gặp nơi . Tới đây thực tập một tháng, cô tín chỉ. Vốn dĩ cô thể rời giống những sinh viên khác, nhưng cô .
Sau mỗi học kỳ, cô thời gian rảnh đều sẽ tới nơi l..m t.ì.n.h nguyện viên, cũng bởi , cô ở chỗ học nhiều kiến thức về huấn luyện chó dẫn đường.
Sau khi nghiệp, cô nhận việc , bởi vì năng lực tồi, tiền lương cũng khả quan. Sau ngoại trừ việc cố định gửi tiền về cho Lâm Vũ Phân, một khoản lớn tiền của cô đều quyên cho căn cứ .
Cô thích nơi , cũng thích những chú chó dẫn đường vì chúng mang hy vọng cho mù.
Đổng Hiểu Nghê ngày thường bận, huấn luyện trong căn cứ đều bận, cho nên Lâm Thanh Nhạc thường xuyên tới hỗ trợ, trong thời gian từ chức, mỗi ngày cô đều ở chỗ .
Cho chó ăn, dọn dẹp chuồng, thỉnh thoảng cũng huấn luyện cơ bản cho vài chú chó dẫn đường, nơi thể xem như nơi thứ việc thứ hai của cô.
Sáu giờ tối, Đổng Hiểu Nghê bởi vì còn kiểm tra kết quả kiểm tra của nhóm chó ngày hôm nay nên để Lâm Thanh Nhạc trở về .
“Về .” Vu Đình Đình đang ở phòng bếp cơm chiều, tiếng mở cửa liền mặc tạp dề bước .
Lâm Thanh Nhạc: “Ừ.”
“Hiểu Nghê trở về cùng ?”
“Cậu còn tăng ca."
“Ồ… Thế thì tớ sẽ để phần cho , tớ cơm cho ba chúng đấy.” Vu Đình Đình phòng bếp.
Phòng ở diện tích lớn, ba phòng, ban đầu chỉ Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê ở, một tháng , cô dán quảng cáo cho thuê một phòng còn , Vu Đình Đình liền tới đây thuê.
Lâm Thanh Nhạc cũng nghĩ tới trùng hợp như , bạn cùng phòng mới thế nhưng là bạn học cũ của cô hồi cấp ba.
Sau khi bọn họ chia lớp thì xa , lên lớp 12 cô rời khỏi Khê Thành, từ đó thì còn chút liên hệ nào. Lên đại học, cô đổi điện thoại, mất liên lạc với bọn họ.
Vu Đình Đình xuất hiện cô chút bất ngờ, đồng thời cũng vui vẻ, bởi vì cô cũng từng tiếp xúc với Vu Đình Đình, tính tình cô cô cũng , rộng rãi, hoạt bát, thẳng thắn, ở chung khá .
Khi Vu Đình Đình mới dọn kể chuyện với cô, cô , khi đại học, cô , Tưởng Thư Nghệ và Úc Gia Hữu cũng liên lạc với , khi về chuyện đó còn buồn, đây quan hệ của bọn họ , nhưng cuối cùng cũng thời gian xoá nhoà.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy bình thường, tình cảm sớm chiều ở chung, dễ phai nhạt.