“Không cần .”
“Ăn , ăn , em còn chị nhiều hơn về Dương Dương nữa.”
“...”
Còn nói xong, Lâm Thanh Nhạc đã thấy có tiếng người bước vào, khi cô sang liền thấy Hạ Đàm và... Hứa Đinh Bạch.
Thính giác của Hạ Tuyền rất nhạy bén, thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu lập tức : “Anh hai, về ?”
Ánh mắt của Hạ Đàm dừng lại người Lâm Thanh Nhạc, đó lại Hứa Đinh Bạch và nói: “Ừm, đã về.”
“Hôm nay chị Thanh Nhạc đã đến đây cùng em đó.” Hạ Tuyền , “Em còn kêu chị ở lại ăn tối nữa.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng lên nói: “Vẫn là để đưa Dương Dương về trước vậy.”
“Ở ăn tối Thanh Nhạc.” Hạ Đàm ho nhẹ một cái, “ còn cảm ơn cô nữa.”
“Đúng rồi, đúng rồi, chị ở .” Hạ Tuyền túm lấy áo của cô chịu buông.
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt thiếu niên với vẻ mặt đầy mong đợi, cô chút bất lực và mềm lòng.
“Chị?”
“À... , vậy thôi.”
Hứa Đinh Bạch từ khi bước cửa luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Nhạc, đầu tiên khi gặp cô ở trong gian mờ mịt của quán bar, thể nào liên kết được dáng vẻ này của cô với dáng vẻ của cô lúc cô chín, mười tuổi, còn buổi sáng hôm nay lại rất vội vã...
bây giờ kỹ , thực sự vẫn thể thấy dáng vẻ trước đây của cô từ trong ánh mắt của cô một cách mơ hồ.
cũng chỉ là một chút thôi, bởi vì Lâm Thanh Nhạc khi lớn lên đã phai mờ tất cả sự non nớt và thanh xuân của thời thơ ấu, so với sự dễ thương của cô trước đây, bây giờ cô đã trở nên vô cùng xinh .
Giống như Hạ Đàm , cô .
“Uống chút gì .” Thấy về, dì liền bưng nước trái cây và sữa bò mời.
“Chị ơi, sữa bò ngon lắm đấy, em thích lắm.” Hạ Tuyền đụng vào trai mình, ám chỉ muốn đưa qua cho cô.
Hạ Đàm sững sờ một lát, rồi vội vàng đưa qua cho cô, nhưng khi đang đưa giữa chừng thì chặn .
Trong lúc Hứa Đinh Bạch ngăn cản đưa sữa bò, cũng đã đưa nước trái cây cho cô: “Uống cái này .”
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn xuống và lời cảm ơn.
Hạ Đàm hỏi: “Cô thích uống sữa bò ?”
Lâm Thanh Nhạc bảo: “...Ừm, xin lỗi, từ nhỏ thích uống rồi.”
“À, , là do đã hỏi trước.” Hạ Đàm về phía Hứa Đinh Bạch, “Cho nên ngay cả cái này cậu cũng biết...”
Hứa Đinh Bạch gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-84.html.]
Lâm Thanh Nhạc nhấp một ngụm nước trái cây và giải thích: “Khi còn học cấp ba... quan hệ của chúng .”
Hạ Tuyền nói: “Vậy , vậy thì trùng hợp quá rồi! Không ngờ Đinh Bạch và chị lại là bạn bè!”
“Ừm...”
“Ai da, thật tiếc là trai em lúc nhỏ học ở Trung Quốc, nếu thì ấy thể cơ hội sớm được quen biết chị rồi. mà... bây giờ cũng phải là quá muộn.” Hạ Tuyền vui vẻ .
khi dứt lời, cậu liền bị Hạ Đàm nhéo một cái vào cánh tay.
“A——”
Hạ Đàm ghé sát tai Hạ Tuyền và ảm đạm : “Em đừng nữa.”
Hạ Tuyền có chút oán trách vì muốn mình được tốt hơn nên cũng hạ thấp giọng và : “Em đang giúp đấy.”
“Không cần!”
“...”
“Im lặng.”
Hạ Tuyền nhìn thấy được khí ngượng ngùng giữa mọi , mà chỉ rằng trai thích Lâm Thanh Nhạc, cho nên cứ cố gắng gán ghép, nhưng ai được rằng lại nhận được sự khen ngợi của trai.
Hừ... giúp thì giúp, đáng đời bị độc !
Đồ ăn của dì ở bên đó đã sớm làm xong, Lâm Thanh Nhạc ở lại chỗ của Hạ Tuyền ăn cơm, nhưng khi ăn xong, cô ở nữa mà đưa Dương Dương ngoài.
Trong khi chờ thang máy, Hứa Đinh Bạch bước .
Cả hai cửa thang máy im lặng trong phút chốc.
“Cậu...”
“Cậu...”
Hai đồng thời mở miệng chuyện, khi dừng lại, Lâm Thanh Nhạc : “Cậu nói trước .”
Hứa Đinh Bạch nói: “Mấy năm nay cậu vẫn sống tốt chứ?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn xuống và nói: “Cũng tốt lắm, còn cậu?”
“…Cũng được.” Hứa Đinh Bạch cô, “Hiện tại cậu đang ở khu căn cứ chó dẫn đường ?”
“Ừm.”
“Cậu... ̣i ?"
"Thật là vì nguyên nhân của cậu đó.” Lâm Thanh Nhạc thẳng , nhưng ngược lại khiến Hứa Đinh Bạch có chút sững sờ.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Bởi vì tớ tiếp xúc với người nhìn thấy được, cho nên chọn l..m t.ì.n.h nguyện viên tại khu căn cứ chó dẫn đường khi còn học đại học. Và cũng chính vì thấy nhiều mù ở đó, nên tớ nghĩ, nếu chó dẫn đường thể phổ biến hơn thì nó thể giúp ích cho rất nhiều .”