Lâm Thanh Nhạc nói: “Thật , khi đầu tiên thấy Hạ Tuyền, tớ nghĩ đến cậu, cậu lúc đó cũng trạc tuổi em ấy. Ừm... nhưng mà tính khí thì lại có sự khác biệt lớn.”
Hứa Đinh Bạch đưa mắt nhìn xuống và ừm một tiếng, nói: “Tiểu Tuyền cởi mở hơn nhiều.”
“Đúng vậy. Ồ đúng , đó cậu đã nước ngoài phải ?” Lâm Thanh Nhạc liếc và hỏi một cách thản nhiên, như thể đó chỉ là một chút sự quan tâm, và dường như đó cũng là một chút phép lịch sự của một cuộc hội ngộ đã lâu gặp.
Hứa Đinh Bạch cô, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy cậu đã trở về Trung Quốc khi nào?”
“Ba tháng .”
“Vậy cũng lâu lắm, cậu ở nước ngoài cũng khá lâu đó.” Lâm Thanh Nhạc nhẹ, “Lúc trước tớ vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bao giờ thể gặp lại cậu nữa, ngờ trùng hợp như .”
Lâm Thanh Nhạc lúc nhỏ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Cô đã biết mỉm lịch sự và biết hỏi một cách né tránh.
sự lịch sự và né tránh đều là bởi vì để lại cho cô nhiều khoảng trống trong rất nhiều rất nhiều năm, cũng là vì gặp mặt trong nhiều năm rồi.
Là bởi vì đến muộn.
Khi Hứa Đinh Bạch nghĩ đến đây, trong lòng chợt đau nhói, mím chặt môi và trầm giọng : “ vẫn luôn chuẩn bị để trở về.”
“Thật .” Lâm Thanh Nhạc , “Cũng tốt đó, nhưng thật thì thông minh như vậy… ở cũng sẽ thôi.”
Đinh!
Thang máy đến.
Cô có vẻ như ở lại lâu nên liền và nói: “Vậy thì tớ nhé, tớ nhanh chóng đưa Dương Dương trở về.”
Hứa Đinh Bạch: “...Được.”
Ngay khi thang máy mở và đóng lại, cô biến mất mắt .
Hứa Đinh Bạch thực sự nhiều điều muốn , nhưng đột nhiên lại lý do nào để nói.
Nói nhiều như thì ích lợi gì... Chuyện đến muộn là sự thật, bên cạnh cô đã có một khác cũng là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-keo/chuong-85.html.]
“ đã nghĩ đêm nay cậu lại đến nhà ăn cơm, thì là cậu Lâm Thanh Nhạc đang ở nhà à.” Hạ Đàm dựa cửa và lạnh lùng .
“ lên đây.”
“Cậu đợi một chút.” Hạ Đàm , “Bây giờ cậu thể cho hai đã xảy chuyện gì , này, cậu đừng đó chỉ là bạn bè một cách đơn giản như vậy, phản ứng của cậu ngày hôm đó giống như một bạn, hai ... từng ở bên đúng ? Bạn gái cũ à?”
“Không .”
“Vậy rốt cuộc chuyện gì, yêu thầm ?”
Hứa Đinh Bạch lúc trở nên im lặng, Hạ Đàm nhìn thấy vậy liền có chút sợ hãi. Chỉ trời mới chuyện Hứa Đinh Bạch biết yêu thầm người khác đối với mà nói nó kinh khủng đến mức nào.
“Không phải chứ… tuy rằng cũng thừa nhận cô gái , nhưng mà ngờ cậu yêu thầm người đó?” Hạ Đàm vô cùng lo sợ, “Nhìn dáng vẻ này của cậu, còn dám nói thích cô ấy.”
Hứa Đinh Bạch liền liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Đàm lui về phía một bước: “Này này, ánh mắt của cậu như vậy là , được cậu thích cô ấy chứ, thích cô ấy trong khi biết gì cả, lẽ là sai ?”
“...”
Hạ Đàm khẽ hừ một tiếng và nói: “ mà bây giờ có thích thì cũng vô dụng thôi, chỉ , cậu cũng đừng nghĩ nữa, người cũng đã bạn trai rồi.”
Vẻ mặt của Hứa Đinh Bạch đột nhiên trở nên trầm mặc.
Hạ Đàm lắc đầu nói: “Hôm nay cậu đến là để đặc biệt xem cô đúng , Đinh Bạch, có phải cậu có điều gì trăn trở ? Tuy rằng khá là vô đạo đức, nhưng mà cũng là , chỉ là sợ sẽ làm phiền đến người ...”
“ phiền cô .”
“Vậy , vậy hôm nay cậu đến để làm gì?”
Hứa Đinh Bạch dừng lại.
Anh , rõ ràng là nên, nhưng lại thể kiềm chế .
Anh cô, được thấy cô, ngay cả khi rằng cô bạn trai, vẫn thể kiềm nén nổi bản ...
“Cậu nói thật , cậu chính là xen ngang để cướp đoạt tình yêu của khác đúng . Chậc, thật sự cũng rằng cậu lại thích một nhiều đến như . Cậu nói thử xem lại thảm đến vậy...” Hạ Đàm ôm lấy ngực, “ cũng dễ gì mới thích một cô gái, vậy mà ai được rằng chỉ bạn trai, mà lại còn người em của mình yêu thầm nữa chứ. Cái quái gì , cái gì đây?!”
Ban đầu Hứa Đinh Bạch vốn cảm thấy trái tim đau, nhưng bây giờ, ngay cả đầu óc của cũng chút đau nữa.
“...Cậu câm miệng.”