4.
Ta kéo Hòa Sinh đến hồ sen phía đông ngoài thành để ngắm hoa. Nằm sấp bên mép con thuyền mui đen,   nhẹ nhàng vươn tay khua nước đùa với lá sen.
Hoa sen phần lớn vẫn còn là nụ,  lác đác vài bông hé nở.
Hứng chí,  vốc nước hắt về phía Hòa Sinh. Hắn ngây  trong chốc lát,  đó mỉm , thu  chiếc ô giấy dầu  tay, vui đùa cùng .
Ta chơi   , đành ngắt một chiếc lá sen che  mặt, liên tục cầu xin tha.
Ông lão râu trắng nhàn nhã chèo thuyền  sâu trong đầm sen.
Ta gối đầu lên cánh tay, cắn cánh hoa sen, tận hưởng sự an nhàn.
Hòa Sinh bung ô giấy dầu   nữa, giọng thản nhiên: "Ngươi  thường xuyên đến tìm ."
Ta nhắm mắt, "Ừm ừm" hai tiếng.
Giá mà Bùi Tề Ngọc vĩnh viễn  trở về thì   bao.
Năm tháng thấm thoát trôi qua, chớp mắt  ba năm.
Vào ngày sinh thần của , Bùi Tề Ngọc cùng phụ   trở về  chiến trận.
Còn mang về một nữ nhân. Mẫu    tự  xuống bếp, thể hiện chút tấm lòng của  kế mẫu.
Lúc Bùi Tề Ngọc đến tìm ,  đang cho thỏ ăn.
Hắn phong trần mệt mỏi, mở miệng câu đầu tiên  cảnh cáo   an phận, đừng sinh lòng  xa.
"Chuyện quá khứ, xóa bỏ hết. Nếu ngươi cố tình gây chuyện  mặt Thư Nhi,  nhất định nghiền xương ngươi thành tro."
Ta mặt  cảm xúc, gật đầu.
Hóa  nữ nhân    tâm can bảo bối, cũng chẳng  ân nhân cứu mạng.
Nàng là con gái của Bùi tướng quân và chính thê, là đích nữ của phủ tướng quân – Bùi Thư.
Chính thê của Bùi tướng quân, Thẩm thị, lâm bệnh qua đời, để  hai  , chính là Bùi Tề Ngọc và Bùi Thư.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bùi Thư từ nhỏ  thể yếu đuối, nhưng Bùi tướng quân vẫn yêu mến mẫu  ,  nối  duyên xưa,  lo lắng  thể Bùi Thư  chịu nổi, bèn gửi nàng đến nhà ngoại ở vùng sông nước Giang Nam dưỡng bệnh.
Bùi tướng quân cưới mẫu   kế thất, Bùi Thư cực lực phản đối. Cũng đúng thôi, mẫu   mất, phụ   vội vàng cưới vợ kế, quả thực quá gấp gáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-noi-doi-dep-nhat/chuong-4.html.]
Bùi Tề Ngọc là ca ca, dĩ nhiên thương   hết mực, cũng phản đối cuộc hôn nhân .
Bùi tướng quân dứt khoát một   cho trót, sai Bùi Tề Ngọc đến biên cương hai năm, lấy danh nghĩa rèn luyện.
Sau đó,  bịa chuyện rằng Bùi Thư  tiên nhân đưa đến Bồng Lai đảo dưỡng bệnh,   3 năm 5 năm thì đừng mong  về.
Sợ thư từ  Bùi Tề Ngọc đón về, ông còn cắt đứt liên lạc với nhạc phụ nhạc mẫu bên Giang Nam.
Chả trách bọn nha  gọi  là "Tiểu tiểu thư".
Cũng chả trách Bùi Tề Ngọc căm hận  đến . Dù   nữa,   chiếm mất vị trí của   .
 dù   động chạm đến Bùi Thư, ai  nàng  chủ động tìm đến   ?
Mẫu  dặn dò riêng, Bùi Thư thể trạng yếu nhược,  thể tránh thì tránh, nếu thật sự xảy  chuyện, tuyệt đối   xung đột.
Thu liễm bướng bỉnh ,  để lộ  ngoài.
Ta hiểu ý, nhẹ giọng đáp "Dạ".
Thực , dù mẫu   căn dặn,  cũng chẳng dám gây chuyện nữa. Dẫu , thủ đoạn của Bùi Tề Ngọc, thực sự quá tàn nhẫn.
Chưa đến ba ngày, Bùi Thư  chủ động tìm đến viện của .
Mưa dầm dề  dứt. Ta   giường  thoại bản, nàng   ngoài cửa, xa xa gọi một tiếng: "Muội ."
Dọa  giật b.ắ.n , bật dậy như lâm đại địch.
"Đáng lẽ  nên đến thăm  từ sớm, nhưng  thể  , nên chậm trễ mất, mong  chớ trách."
Bùi Thư  một bước, ho khan ba tiếng. Đôi mắt ngấn lệ, quả thực là một mỹ nhân mang nét ốm yếu.
Nhìn mà thương.
Nghe  Giang Nam  nhiều mỹ nhân, mẫu  nàng – Thẩm thị – cũng xuất  từ đó, giờ gặp nàng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Ta dè dặt đỡ nàng  xuống. Nàng  khom  hành lễ.
"Trước đây là  lòng  hẹp hòi,     và mẫu   như . Ca ca   ý ,  thực sự  hại  ,  đừng để bụng."
Nàng cứ thế   nhiều, chủ yếu là   đừng so đo với Bùi Tề Ngọc.
Cuối cùng, nàng tháo chiếc vòng vàng  cổ tay, đưa cho .
"Không  vật gì quý giá, mong  nhận lấy, xem như quà sinh thần bù đắp."