Ta kinh ngạc  về phía tổ mẫu.
"Mẫu  hà tất  lo lắng, Ngọc Dao  cung,   chính là thái hậu, cho dù chỉ là hư danh,  khác cũng  nể mặt Bùi gia chúng ."
Bà dường như thấy  lý, gật đầu: "Haiz, dù  cũng chỉ là nữ nhi,   tác dụng lớn, chỉ  thể hy vọng    thể giúp Ngọc An nhiều hơn  con đường  quan."
Hai   , vui vẻ chấp nhận kết quả , thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng về tương lai tươi sáng của Bùi gia.
Ta cúi mắt, lạnh giọng : "Con   gả."
Phụ   thiếu kiên nhẫn: "Con càng ngày càng ngông cuồng , dám   những lời đại nghịch bất đạo như , nếu truyền  ngoài  thể sẽ  c.h.ặ.t đ.ầ.u đấy."
Cả gia đình  của  truyền từ đời  sang đời khác, đều là những kẻ thiếu não. Vừa  hai  họ  chuyện phiếm về đương kim thánh thượng còn  sợ,  chỉ    gả mà  lo  chặt đầu.
Bà lão cũng xanh mặt mắng : "Con   phúc khí  đều nhờ tổ tiên Bùi gia phù hộ, giờ   quý trọng còn  chống  thánh chỉ ?"
Có thể chống  thánh chỉ ?
Đương nhiên là  thể.
Ta bất lực siết chặt lòng bàn tay.
Trong những ngày chuẩn   cung, Ngụy Lang  liên tiếp gửi  nhiều thư tín đến.
Ta đều trả  từng cái một.
Một ngày  khi  cung, Ngụy Lang  mạo  lẻn  phủ.
Ta đang  xổm trong thùng tắm, vùi   mặt nước,  bực  giận.
Ngụy Lang  lưng , tai đỏ bừng, giọng  lơ lửng: "Ta   nàng đang tắm..."
Ta tức giận: "Ngươi   mà   thể tìm chính xác phòng tắm như !"
Ngụy Lang: "..."
Đợi  tự quấn  kín mít  bước  khỏi phòng tắm, vẻ mặt của Ngụy Lang  trở  bình tĩnh.
 ánh mắt lẩn tránh của  vẫn bán  .
Càng như ,  càng   thiện cảm.
"Ngươi đến  gì?"
Ngụy Lang vuốt  tay áo, hạ thấp tư thế: "Nàng  chịu nhận thư của ,  đành  đích  đến."
"Đến  thì ?"
"Đến đưa nàng bỏ trốn, thế nào?"
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Giọng Ngụy Lang ba phần nghiêm túc, ba phần đùa cợt,  lẽ còn bốn phần thăm dò.
Ta lườm  một cái, đung đưa chân : "Lục hoàng tử yên tâm, giờ  ngày mai,  chính là mẫu hậu của ngươi ."
Ngụy Lang "chậc" một tiếng, bực bội : "Bùi Ngọc Dao, nàng thật  thông suốt."
Nói ,  nhảy  khỏi cửa sổ  rời .
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, gió đêm hiu hiu.
Ta vuốt n.g.ự.c ,  hiểu ,  cảm thấy một chút mất mát mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-tien-tri-phuong-menh/chuong-7.html.]
Lúc  cung, cả phủ nhà họ Bùi đều đến tiễn , tổ mẫu và phụ  hớn hở  ở cửa nhận lời chúc mừng.
Bùi Ngọc An thì thầm: "Cuối cùng cô  cũng  ,   Bùi phủ đều là của !"
Ta liếc xéo  một cái.
Lần  dọa  đến mức sốt cao mấy ngày liền,  mà vẫn  chừa.
Tổ mẫu vội vàng bịt miệng  , vẻ mặt lúng túng đến  lời từ biệt với , bộ dạng lưu luyến: "Ngọc Dao..."
Không đợi bà  tiếp,  giơ tay để Liên Hoài đỡ  lên xe ngựa.
Lời của tổ mẫu nghẹn  trong cổ họng.
Ta vén rèm,  cánh cổng Bùi phủ  cuối cùng.
Đây là nơi   sống mười mấy năm.
Đến khoảnh khắc chia ly ,   hề cảm thấy chút buồn bã  lưu luyến nào.
Chẳng qua là từ một nơi  thích,  đến một nơi khác cũng  thích mà thôi.
Bánh xe ngựa lộc cộc lộc cộc lăn về phía hoàng cung.
Vì Giang hậu  qua đời  lâu, lễ lập tân hậu đều   đơn giản.
Ta cứ như ,  một chiếc kiệu đưa thẳng  Trung cung.
Ngụy Lang từng kể với , khi  chinh chiến bên ngoài  thấy một tục lệ của bộ lạc thảo nguyên, lễ thành   tổ chức  lưng ngựa.
Ta tỏ   tò mò: "Người của bộ lạc họ đều  cưỡi ngựa ? Người   cưỡi ngựa thì thành  thế nào?"
Ngụy Lang  : "Nếu nàng thích, chờ  dạy nàng cưỡi ngựa, đến lúc đó chúng  cũng tổ chức một lễ."
Nói xong,   bổ sung thêm một câu: "Nàng thích cái gì, chúng  đều  hết một lượt."
Dường như  như  mới  thể thể hiện sự hào sảng rộng lượng của .
Ta thấy điều đó thật ngốc nghếch, và kiên quyết cho rằng một chuyện mệt mỏi như kết hôn thì càng giản lược càng .
Giờ đây, sự giản lược mà  chán ghét  thật sự xảy .
Ma ma trong cung  rằng hoàng thượng nhớ thương cố hậu, hạ lệnh bất cứ ai cũng   tự ý  đổi bày biện trong Trung cung, nên ngay cả nến cưới cũng  thắp.
Không thắp cũng .
Để khỏi  lúc nào cũng nhắc nhở   gả cho một ông già.
Chờ ma ma  ngoài, Liên Hoài  gần xoa bóp vai cho : "Chắc Tiểu thư mệt lắm ."
Ta  : "Chỉ  kiệu nửa canh giờ thôi mà,   mệt ?"
Liên Hoài ngập ngừng,    thôi, dùng ánh mắt ám chỉ  mau hỏi nàng.
"Có chuyện thì  ."
"Hôm nay thái tử điện hạ và lục hoàng tử vẫn cưỡi ngựa  theo  chúng , nhưng thái tử điện hạ đến nửa đường   hoàng thượng sai  đuổi về , còn lục hoàng tử thì  theo suốt."
"Ồ."
"Đức công công hỏi lục hoàng tử  mục đích gì, lục hoàng tử  kính ngưỡng tân hậu, tự nguyện hộ tống tân hậu  cung."
"..."