Có thể thấy  việc đời khó đoán!
Ta  hai gã sai dịch nâng cánh tay,  chút khách khí lôi , đang thất tha thất thểu  hai bước, Tiểu Hoàng l.i.ế.m qua l.i.ế.m  khúc xương gà vốn   gặm sạch sẽ trong tay mới lưu luyến ném , lau hai tay đầy dầu mỡ nhào tới, níu chặt lấy vạt áo của , rống lớn : “Không cho phép mang tiểu Dật , mang  , ai nấu cơm cho  ăn?”
… Ta cực kỳ hối hận khi xưa rời  hoàng cung Đại Trần,  liều c.h.ế.t liều sống dẫn theo  .
Ta ở bên cạnh đánh  với  vì một cái đùi gà,   gặm đùi gà xem cuộc chiến, ý nghĩ trợ chiến cũng  từng .
Hắn tỉ mỉ dò xét Tiểu Hoàng vài , rốt cục bừng tỉnh hiểu ,  khẽ một tiếng: “Nguyên lai là bệ hạ a! Bọn thần nghĩ đến   táng  trong trận lửa lớn tại Trần vương cung  !”
Khi   rộ lên, cặp con ngươi ôn nhuận  thật là  mắt, từ ái như   em ruột thịt.
Kỳ thật cũng  trách mắt  vụng về. Hắn từ  đến nay  bản lĩnh  qua  quên, chủ yếu là  chăn nuôi như   quá mát tay, nuôi một thiếu niên trắng béo thành Tiểu Hoàng gầy như hôm nay,  thấy thịt liền hai mắt tối sầm, thích đến mức chẳng thể ngăn cấm. Hơn nữa quần áo tả tơi,  thế nào cũng khó  thể tưởng tượng đây là thiếu niên Thiên Tử  từng  ở  ghế rồng cao cao trong hoàng cung Đại Trần.
Tiểu Hoàng   lời , mới tỉ mỉ dò xét  một phen,  nửa ngày, kinh hỉ lên tiếng: “Thừa tướng gia ca ca! Thừa tướng gia Yến Bình ca ca!”
Ta càng  hổ  chết!
Hắn   thể lộ  một bộ xa quê gặp bạn cũ, mà bạn cũ  chắc chắn cứu  ngu như  trong nước sôi lửa bỏng?
Cuối cùng kết quả chính là  và Tiểu Hoàng đều  nhà tù.
Thị trấn nho nhỏ, nhà tù kế hai chúng  kín  hết chỗ, chỉ  hai  chúng   ở riêng một gian, mặt đối mặt  thể  tới đối phương, tuy nhà tù  thối, nhưng hiển nhiên xem như đãi ngộ dành cho khách quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-2.html.]
Tiểu Hoàng từ  đặc biệt bắt bẻ với ăn, mặc, ở,  , ba năm    cường lực cải tạo,  dưỡng thành mỹ đức thích ứng trong  tình cảnh,   gặm đùi gà, ước chừng  quá đói, ngã đầu liền  ở  đống cỏ khô ,  bao lâu liền khò khè ngáy ầm ầm, ngay cả chuột tìm ăn đêm trong lao đều  tiếng ngáy của   sợ tới mức  đường vòng.
Đáng thương trong bụng  trống trơn, đói bụng đến  ngủ  , đầu tuy   quấn băng vải thô, nhưng cỏ khô    mùi lạ   nên lời, bóp cái mũi bi thương, mong đợi của phụ  đối với  lúc  chính là lên  triều đình,  quan chân chính. Không ngờ hôm nay ngược  biến thành lên phòng khách, xuống nhà tù.
Đang đau khổ suy tư thức ăn  bàn cơm trong nhà ba năm  đây, một hồi tiếng bước chân xa xa, từ đường đá xanh trong lao mà đến, chân  bước nhanh nhẹn,    trong tai   tinh tường,  khỏi mừng rỡ.
Người nọ  tới gần,  liên tục hô to, mừng rỡ: “Yến Tướng quân Yến Tướng quân, c.h.ế.t đói, nhanh lấy một ít thức ăn, c.h.ế.t đói  ngươi  thể báo cáo kết quả công việc.”
Bước chân  chậm , hiển nhiên  thể lý giải nguyện vọng hèn mọn của  đây, càng  thể lý giải nhiệt tình mãnh liệt của  từ  mà đến. Chỉ dùng một đôi con ngươi cô đơn bình tĩnh   nửa ngày, đại khái cảm thấy  thật sự   thuốc nào cứu  , mặt lạnh quát lớn: “An Dật, ngươi  thể  đầu óc?”
Ta mờ mịt  qua: “Ăn  , sắp c.h.ế.t đói,  đầu óc để  chi?”
Trên mặt  hiện  thần sắc khinh bỉ, rõ ràng   giống như ánh mắt   đứa ngốc Tiểu Hoàng.  bởi vì Tiểu Hoàng kỳ thật  hiểu nhiều ánh mắt ,     ,  tất nhiên nhào lên, l.i.ế.m nước miếng lên mặt ,  để ý  cực kỳ bại hoại, cực chân thành cực  mật cực ngu đần biểu đạt vui sướng: “Tiểu Dật,   rõ ngươi  nhất!”
Ta ghét bỏ lau lau nước miếng  mặt, “Ta  chỗ nào?”
Biết rõ  kỳ thật một mực ngôn ngữ ngốc, căn bản   nên lời gì, nhưng vẫn căm tức trong lúc vô tình   chiếm tiện nghi.
Hai mắt  tỏa ánh sáng, nắm chặt lấy từng ngón tay: “Nếu   tiểu Dật,  sẽ   cách nào  thành việc học Thái úy bố trí. Nếu   tiểu Dật, trong điện trống rỗng, buổi tối  ngủ sẽ sợ hãi. Quan trọng nhất là... Tiểu Dật thơm mềm, ôm ngủ thật thoải mái...”
Ta hổn hển, hung hăng gõ một cái  đầu rồng của hoàng đế bệ hạ, hầm hầm quát: “Bệ hạ, thần   đồng tính!”
Hắn chớp một đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngây thơ vô hại,  ngại học hỏi kẻ : “Tiểu Dật, đồng tính là cái gì?”