Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng mang theo một đám cung nhân nhất thời té quỵ xuống đất, tiếng chúc mừng vang khắp điện.
Hoàng đế bệ hạ  khúc khích thuận tay đem nghiên mực  bàn  thưởng cho sư tôn, lão đầu yêu nghiên mực thành si  hài lòng quỳ tạ . Ta  đau lòng  dứt.
Lão đầu    lấy  hai cái nghiên mực  của , lòng đen như nước mực.
Ta lôi kéo hoàng đế bệ hạ  khúc khích  dứt tận tình khuyên bảo: “Về   thể tùy tiện lung tung thưởng đồ quý trọng cho ,   cũng xem hoàng đế như kẻ ngu, cũng mong đợi  thể  thưởng đồ , bệ hạ bình thường mặc dù mặt khôn khéo, cao hứng  cũng thật khờ!”
Vô luận lời  của   dễ  như thế nào, hoàng đế bệ hạ cũng  khúc khích phụ hoạ, Điền Bỉnh Thanh và Nga Hoàng quỳ    mãnh liệt, vẻ mặt vui thích. Ta chỉ  bọn họ mắng: “Đi  , cũng dụ dỗ bệ hạ đòi phần thưởng!”
Hai  bọn họ  đến lợi hại hơn, đưa đến Phượng Triêu Văn cũng  theo một hồi.
Chờ  trong điện lui hết,   tới  lui vòng vo hai vòng  mặt đất, lúc  mới nếm  mùi vị,  hoàng đế bệ hạ chằm chằm chứng thực: “Sư tôn  là hỉ mạch?”
Hắn  ha hả gật đầu.
Ta  một vòng nữa,  đầu  hỏi nữa: “Ta sắp  ?”
“Là mẫu hậu, mẫu hậu.” Nam nhân váng đầu  đến thật ngu ngốc sửa đúng .
Ta cảm thấy  thật là một chuyện vui sướng đến khó  thể tin... Giờ phút   mới thể  ý vui sướng, đại khái,  so hoàng đế bệ hạ còn ngu hơn mấy phần?
Hắn mãnh liệt nhào tới ,   dọa cho sợ đến đưa  hai cánh tay, liên tiếp nhắc nhở: “Cẩn thận cẩn thận ——”  vững vàng đem  vây ở trong lòng n.g.ự.c rộng rãi của : “Cẩn thận một chút!” Ta ngẩng đầu lên, cũng  nhịn  hắc hắc  ngây ngô: “Bệ hạ,  chuyện ngài chắc  ?”
Mặt  ngu ngu,     khí bén nhọn thường ngày.
“Chuyện gì?”
Ta  là ngượng ngùng, giống như  cố ý lừa : “Cha  cả đời chỉ cưới mẫu , tổ huấn An gia, nam nhân An thị    vợ bé, nếu  cầu hôn nữ nhi An thị, trừ phi   con, nếu  cũng  thể cưới vợ bé.”
Thật  thì nguyên văn lời  của cha    như thế.
Lúc  cha  dạy : vô luận là đồ đạc của   là  của , đều  vững vàng nắm giữ trong tay,  thể tùy tiện phân cho  khác.
Cha  còn : nếu như kẻ  ngoại tình, đó  là  khác, nắm trong lòng bàn tay cũng vô ích, nhanh chóng vứt bỏ  bắt lấy  khác, vững vàng nắm giữ trong lòng bàn tay mới .
Giữa nam nữ, chọn lựa đều  đạo lý.
Hôm nay  càng ngày càng tin phục cha , lấy  tổ huấn, chẳng qua  thành dễ  một chút thôi.
Hôm nay tâm tình của hoàng đế bệ hạ cực , miệng vàng lời ngọc : “Chuẩn tấu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-94-ket-thuc.html.]
Vì  thấm thoát liền bận rộn,  chúc mừng một tốp tiếp theo một tốp, bên trong  phu nhân quý tộc, dòng họ hoàng thất, ,   cũng tới cầu kiến, Trọng Hoa điện náo nhiệt cơ hồ   nhức đầu. Ta càng thêm  thể chịu  khi ngửi thấy một chút vị dầu mỡ, một ngày nôn so với một ngày càng nghiêm trọng, sư tôn một ngày chạy nhiều  đến Trọng Hoa điện, hoàng đế bệ hạ cuối cùng xuống lệnh cấm, thế giới rốt cục thanh tĩnh.
Khi An Nhạc mang theo tiểu đạo cô tới,  đối diện một bàn món ăn thanh đạm   chút khẩu vị nào, cả  mềm nhũn vô lực.
Hắn  hì hì sáp đến: “Chúc mừng tỷ tỷ!” Lại  đầu  tiểu đạo cô chằm chằm: “Còn  mau tới  mắt tỷ tỷ?”
Tiểu đạo cô hé  nụ ,  cam lòng   quỳ xuống: “Tiểu Ngũ  mắt tỷ tỷ!”
Ta ngơ ngác  , đây là đang đùa cái gì đó?
Trên mặt  chợt hiện  chút co quắp,   hắc hắc: “Nha đầu  hành hạ bản hầu hơn nửa năm, bản hầu  cột nàng  bên cạnh hành hạ cả đời.”
Ý tứ hành hạ cả đời chính là lấy về nhà?
Ta cảm thấy từ  khi mang thai,  đần  nhiều.
Khi đưa bọn họ   ngoài,  ở cửa Trọng Hoa cung,  tiểu đạo cô theo sát An Nhạc rập khuôn rời ,  nhớ đến  nhiều năm  , một   cô đơn  ở chỗ , đưa mắt   đây cao hứng  về nhà, hôm nay  phận đổi chỗ,  ở tại An phủ tựa hồ trôi qua cực kỳ tự tại,  mạng lật ngược, đời  vô thường, cũng chẳng thứ gì hơn cái .
Nam tử mặt mày ôn nhuận xa xa mang theo cấm vệ quân  tuần qua nơi , tới gần đây, nghiêm túc quỳ xuống: “Thần Yến Bình, tham kiến nương nương, chúc mừng nương nương!” Phía   là cấm vệ quân áo giáp chỉnh tề quỳ xuống.
Cấm vệ quân ở trong cung từ  đến giờ  quỳ, giờ phút  chắc bởi vì  mang thai long duệ.
Ta thật lâu  từng chú ý tới nam tử  , một lòng đắm chìm trong cuộc sống gia đình của , phía  cánh cửa đóng kín cùng hoàng đế bệ hạ ở tại Trọng Hoa điện cho hết thời gian. Chỉ nhớ rõ thời điểm tế thiên,  từng hộ vệ.
Xa hơn chút nữa, nhớ tới khi xưa tựa hồ cũng là ký ức bụi phủ, hôm nay  giống như   đường.
Buổi tối hoàng đế bệ hạ trở  Trọng Hoa điện, đổi thường phục, theo thói quen nhẹ nhàng sờ sờ  cái bụng vốn  nhô lên của , mặt thỏa mãn,  nắm tay của  theo thói quen oán trách hôm nay đồ ngự trù   bao nhiêu khó ăn, ngửi mùi vị liền  ói, quả thật  thoả đáng  hoàng hậu như  v.v...
Hắn trừng mắt phượng,  bộ  phát tác bọn họ,  mới ôm cổ ,  ở trong n.g.ự.c  cầu cạnh: “Vẫn nên giữ  bọn họ, cho bọn  một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Hắn nhéo lỗ mũi của ,  sờ sờ gương mặt của , ôm   trong ngực: “Rất khó chịu?”
Ta đột nhiên rơi lệ, hung hăng cắn một cái  vai , “Đồ   thích ăn hiện tại ngửi  đều  ói... Đều là ...”
Hắn tựa như  giật   chằm chằm : “Nàng dám cắn trẫm?” Hoàng đế bệ hạ đại khái  bao giờ  loại đãi ngộ .
Ta ưỡn bụng lên  mặt , hàm chứa lệ trừng : “Ngài là của ,  dĩ nhiên  cắn liền cắn!”
Hắn nhụt chí vươn tay,  vẻ ủy khuất: “Được   , cho nàng cắn!”
Năm tháng tĩnh .