Lời Yêu Của Gió - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-16 16:18:01
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

nhớ tất cả.

Hóa Đoàn Dập là do tưởng tượng , Hồ Phỉ cũng .

đến mức thể kìm nén , trái tim đau đớn như c.h.ế.t .

Anh từng phản bội , hận như thế.

đối mặt với sự thật , cũng gì.

co góc phòng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống sàn nhà. 

Lúc , một xổm xuống bên cạnh .

dụi mắt, thấy Đoàn Dập.

nghĩ rằng xuất hiện ảo giác.

vẫn ôm , cơ thể chỉ chạm khí, thất vọng ngã xuống đất.

"Xin , em nên quên , chính em hại , còn nghĩ về như thế."

Dưới ánh mặt trời, cơ thể của Đoàn Dập giống như một chiếc bóng trong suốt.

Anh đỡ dậy, nhưng đôi tay xuyên qua .

Rõ ràng buồn, nhưng vẫn nở một nụ dịu dàng.

"Hứa Trì, đừng nữa."

"Anh chỉ là do em tưởng tượng , dựa cái gì mà bắt em đừng đau lòng?"

"Không , vẫn luôn ở bên cạnh em, từng rời xa."

Đoàn Dập rằng, khi c.h.ế.t, vẫn ở bên hình dạng một linh hồn.

Nhìn thấy cứ đối diện với , lúc thì gọi tên , lúc thì ngốc nghếch, lúc lóc như một kẻ ngốc.

Anh rằng luôn lượn lờ mặt , nhưng tiếc là thấy , cũng giọng của .

Đoàn Dập quá lên một chút, vẻ mặt tội nghiệp.

Giống như đây, dù bản buồn, nhưng vẫn cố gắng dùng cách vụng về để khiến vui.

nửa tin nửa ngờ .

“Anh chứng minh là do em tưởng tượng ?"

Đoàn Dập đưa tay đặt lên đỉnh đầu , khẽ khàng chạm .

"Những điều đó quan trọng, thà rằng em hận , cũng thấy em mãi chìm đắm trong quá khứ tự hành hạ bản . Hứa với , hãy quên ."

c.ắ.n môi, nén nước mắt, liên tục lắc đầu.

"Em , em thể."

Đoàn Dập dường như đoán câu trả lời của , chỉ thở dài bất lực. 

"Thật gì với em."

Có lẽ ma lâu quá ai trò chuyện, Đoàn Dập trở thành lắm lời, ngừng.

Từ chuyện ngày xưa cho đến hiện tại.

Anh rằng, thầm thích từ lâu, vì học chung lớp với mà cố tình lưu ban.

Anh rằng, thật tự ti, cảm thấy xứng với , nên dám bắt chuyện.

Anh rằng, trò chuyện với những trai khác, khó chịu.

Anh rằng, thấy nữa, điều đó còn đau hơn cả d.a.o đâm.

Anh rằng, hôn , ngay lúc , một nụ hôn đến mức hai chân mềm nhũn.

Chúng cẩn thận gần, đôi môi chạm , nhưng cảm nhận ấm của đối phương.

Chúng nhiều điều từng đây, Đoàn Dập ở bên từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

cũng dần chấp nhận việc Đoàn Dập ở bên hình dạng linh hồn.

Chúng quỳ Phật cầu nguyện như những tín đồ thành kính, cầu mong kiếp gặp .

Đoàn Dập mỉm dang rộng vòng tay, gần như theo phản xạ, òa lao lòng .

"Hứa Trì, nguyện dùng mười năm hạnh phúc ở kiếp của để đổi lấy việc em quên ở kiếp ."

Đoàn Dập hóa thành những tia sáng, từng chút từng chút tan biến.

"Hứa Trì, thật sự yêu em, yêu em nhiều, vì hãy quên ."

bất lực lắc đầu, nhưng những ký ức về đang dần xóa sạch, cùng với những ký ức đau khổ cũng tan biến.

thật may mắn, từng một kẻ nhát gan yêu như mạng sống.

Đáng tiếc, sẽ mãi mãi bao giờ .

Phiên Ngoại: Đoàn Dập

Sau khi c.h.ế.t, linh hồn lơ lửng giữa trung, bám theo Hứa Trì chịu rời .

Hứa Trì giường bệnh, đầy vết thương, ngủ mê man mấy ngày liền, chìm trong những cơn ác mộng, đôi mày nhíu đầy đau đớn.

thể tưởng tượng cô chịu đựng những gì, kinh khủng đến mức nào, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng khi ức hiếp, lòng đau như d.a.o cứa.

như phát điên lao đ.á.n.h đám cặn bã đó, những cây gậy giáng thẳng cũng thấy đau.

chúng đ.á.n.h cho trọng thương, nhưng hết đến khác vẫn gượng dậy, m.á.u từ vết thương trán chảy ròng ròng, trông dữ tợn.

Chúng từng gặp ai sợ c.h.ế.t như , đành , dè dặt hơn khi tay.

rằng báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay, ai trong chúng thể thoát .

Bọn chúng lo lắng bên ngoài, dường như thấy tiếng còi xe cảnh sát vội vàng bỏ chạy.

Khi chạy thoát, chúng quên đá vài cái để trút giận.

dùng chút sức lực cuối cùng bò về phía Hứa Trì.

co trong góc, run rẩy ngừng.

cởi áo khoác, choàng lên , ôm chặt lấy cô , định an ủi vài câu, nhưng tất cả đều nghẹn nơi cổ họng.

Tai và mắt cô đều thương nặng, cô rơi trạng thái sợ hãi và hỗn loạn, khiến khác đau lòng.

Cả cuộc đời cô đáng lẽ nâng niu như ngọc như ngà, giống như đầu chúng gặp sân trường, nụ rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

thời gian vô tư, vui vẻ của cô ngắn ngủi đến .

Hứa Trì dường như nghĩ là kẻ , hoảng sợ đẩy , khiến kiệt sức ngã xuống đất, còn đủ sức đuổi theo nữa.

Sau khi tỉnh sự thật, Hứa Trì thể chấp nhận cái c.h.ế.t của , chìm đắm trong sự tự trách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/loi-yeu-cua-gio/chuong-5.html.]

sụp đổ, đ.ấ.m n.g.ự.c , nức nở đến khàn cả giọng.

Thẩm Tiêu ngăn cô , cố gắng khiến cô bình tĩnh nhưng vô ích, mãi đến khi tiêm t.h.u.ố.c an thần cô mới yên lặng, chỉ còn những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài nơi khóe mắt.

rằng, vẫn luôn ở đây, Hứa Trì, đừng nữa.

ôm cô , nhưng tay xuyên qua cơ thể cô .

thấy , cũng giọng của

Sau đó, Hứa Trì bắt đầu những hành động kỳ lạ, thường xuyên chuyện với khí, cô gọi tên , lúc thì , lúc .

vui mừng tưởng rằng cô thể thấy , nhưng , cô chỉ tưởng tượng một khác mà thôi.

Để trốn tránh hiện thực cú sốc nặng nề, cô lựa chọn quên những ký ức đau đớn đó.

Thẩm Tiêu vì tổn thương thêm nên phối hợp cùng cô diễn một vở kịch.

Anh luôn theo sát cô , loại bỏ thứ thể đau lòng.

Cho đến một ngày, nhận thể tiếp tục như nữa.

Anh ép buộc cô chữa trị, dùng phương pháp thôi miên để khiến cô ghét bỏ , buông bỏ .

Anh thành công.

Hứa Trì ném tất cả những thứ liên quan đến , bình thản cắt từng tấm ảnh của chúng .

Mỗi tấm ảnh cắt rời là một kỷ niệm của chúng tan vỡ.

ban công, Hứa Trì ôm lấy Thẩm Tiêu sân, lòng nảy sinh một sự an ủi.

An ủi vì cuối cùng cô bước khỏi bóng tối, cuối cùng cũng chấp nhận một khác.

Đèn trong phòng sáng lên, vẫn như thường ngày chờ cô trở về.

, cô mở miệng chuyện với .

ngỡ ngàng , trong lòng vui mừng.

Rõ ràng nhiều điều , nhưng nghĩ đến việc cô khó khăn thế nào mới thể buông bỏ , cố tình những lời trái ngược lòng .

thời gian của còn nhiều, khi rời thể thêm chút nữa, với cô thêm vài câu.

, ích kỷ cuối, mặt dày theo cô , đuổi thế nào cũng rời .

Nhìn cô từng chút một bước ngoài, khôi phục cuộc sống bình thường, mãn nguyện lắm .

nhớ đến ngôi chùa cổ mà và cô thường đến, cuối cùng cầu nguyện Phật.

ngờ, Hứa Trì cũng đến.

Thần Phật từ bi, cô nhớ tất cả, cũng thấy .

Chúng ôn những kỷ niệm cũ, cùng trải qua thời gian cuối cùng.

Chúng thành kính cầu nguyện, mong kiếp tái ngộ.

"Hứa Trì, hãy quên , cũng quên những ký ức đau khổ ."

Hứa Trì , lắc đầu, nhưng ánh mắt ngày càng xa lạ.

Khi sắp tan biến, thấy Thẩm Tiêu chạy đến, ôm lấy Hứa Trì ngất xỉu.

Phiên Ngoại: Lý Thanh

Hứa Trì bỏ một lời.

Nghe trở về Ô Trấn, còn gặp Hứa Hiểu.

Mọi đều lo lắng, lái xe suốt đêm để trở về Ô Trấn. Sau khi tìm kiếm lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cô ở ngôi chùa cổ.

Hôm đó ánh nắng chói chang đến nỗi khiến chúng thể mở mắt.

Khi thấy cô ngất xỉu mặt đất, vệt nước mắt mặt vẫn còn khô, lòng cũng đau nên lời.

Chúng đưa cô đến bệnh viện.

Khi tỉnh , cô mỉm với , nụ hiếm hoi lâu thấy.

"Thanh Nhi, đói bụng quá."

vô cùng ngạc nhiên, lâu Hứa Trì gọi như .

Hứa Trì ăn ngon miệng, hết một chiếc pizza thêm hai phần cánh gà nướng.

vốn là giỏi che giấu cảm xúc, nên chắc liệu cô khôi phục trí nhớ , bèn thử hỏi cô một vài câu, cô chỉ thản nhiên lắc đầu, còn thật kỳ lạ.

Ánh mắt cô trong trẻo chút vướng bận, giống như đang giả vờ.

Lần , dường như cô quên sạch sẽ.

cảm thấy vui mừng cho cô , nhưng mỗi nghĩ đến Đoàn Dập, lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Ngày rời khỏi Ô Trấn, Hứa Trì ngoảnh đầu lâu.

, sẽ về đây nữa, nơi chẳng còn gì để lưu luyến.

Quay thành phố B, cô nhận nuôi một chú mèo hoang.

Chú mèo ngoan và quấn , nhưng chỉ dính lấy một Hứa Trì, để ai khác chạm .

Dáng vẻ dịu dàng nhưng phần ngang ngược của nó, thật giống với Đoàn Dập.

Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Hứa Trì trở nên nổi tiếng, cô còn tặng một bản sách giấy.

Sau khi xong, nhịn nức nở.

Hứa Trì vuốt ve chú mèo .

"Mình cũng thích câu chuyện nhất, Đoàn thật sự cảm động, thật sự quá yêu , mỗi đều ngừng, nhưng khi xong cảm thấy nhẹ nhõm cả tâm hồn, đúng , Đoàn ?"

đặt tên chú mèo là "Đoàn ".

Chú mèo cũng phối hợp, kêu vài tiếng cọ cọ lòng cô .

dường như cô quên mất rằng, câu chuyện cô chính là về và Đoàn Dập.

Vào đầu mùa thu, đến nghĩa trang thăm Đoàn Dập.

đặt cuốn sách kể câu chuyện của họ lên bia mộ .

Trong cuốn sách kẹp một bức ảnh cũ, là ảnh chụp chung của Hứa Trì và Đoàn Dập.

Họ mặc đồng phục trường Tam Trung, khuôn mặt còn non nớt, Hứa Trì nhắm mắt cầu nguyện, còn Đoàn Dập thì cô đầy trìu mến.

bia mộ lâu, kể cho nhiều chuyện về Hứa Trì.

Khi rời , một cơn gió lớn thổi đến, lật tung các trang sách và cuốn bức ảnh của họ bay xa.

Cơn gió như mang theo câu chuyện của họ, trôi dạt đến một nơi ai đến.

Hết.

Loading...