Có lẽ là tình , tóm    tình yêu.
 
Đám cưới của Thẩm Cảnh và Lâm Tuyết  định  ba tháng . Vào ngày công bố cụ thể hôn ước, một bữa tiệc tối   tổ chức.
 
Họ đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ vô cùng xứng đôi.
 
Mà  khoác tay Tạ Dư, cũng  tham dự.
 
 uống một chút rượu, cảm thấy  thoải mái nên rời  sớm.
 
Tạ Dư   đưa  về,  tìm đủ  cách từ chối,  đó   mới chịu nhượng bộ: “Về nhà nghỉ ngơi cho .”
 
 một  lên xe.
 
Sau khi chờ trong xe hai mươi phút,  khởi động xe. Không  tài xế, điểm đến là ngọn núi ngoại ô thành phố.
 
Ở ghế  xe, một nhân vật chính khác của bữa tiệc tối nay đang hôn mê.
 
Chiếc xe chạy ngược chiều với dòng xe cộ đổ  thành phố, chạy một mạch  khỏi ngoại ô.
 
Khi chạy đến vùng ngoại ô  , Lâm Tuyết tỉnh . Cô    trói chặt nên  thể cử động.
 
  bịt miệng cô  nên cô   thể  chuyện.
 
Cô  nhận  tình hình hiện tại nên chất vấn : “Lương Tích, cô  đưa   ?”
 
 cũng  mơ hồ lắc đầu: "Không ."
 
Cô  hít sâu một , nhẹ nhàng : "Cô và Tạ Dư kết hôn nửa năm , tại  vẫn  bắt cóc ? Anh  đối xử với cô   ?"
 
 vẫn lắc đầu: "Không,    ."
 
"Vậy cô dừng xe ,  về ,   thể coi như  từng  chuyện gì xảy ."
 
Giọng cô  cũng  dịu dàng, cứ như tất cả những   gặp đều sẽ dùng giọng điệu dịu dàng như  để  chuyện với .
 
  dừng xe, chiếc xe vẫn tiếp tục lao  màn đêm hoang vắng.
 
Lâm Tuyết cũng   gì nữa.
 
Đến khi xe chạy  một khu rừng rậm,   thấy cô  hỏi : "Tại  cô  trở nên như ,  đây chúng ... Là bạn  mà."
 
Những ký ức từ  lâu về  bắt đầu ùa về.
 
Hồi nhập học năm nhất,   may mắn  phân  một phòng ký túc xá  đủ . Phòng bốn  chỉ  hai đứa ở, Lâm Tuyết là bạn cùng phòng duy nhất của .
 
Hoàn cảnh gia đình cô    nhưng cô   nỗ lực.  thường lấy cớ mang đồ ăn cho cô , giới thiệu việc  thêm, tìm  cách nhét tiền cho cô , chăm sóc cô .
 
Hồi năm nhất, cô   gầy, cao 1m68, nặng 40kg, gầy đến mức như một tờ giấy, gió thổi là bay  mất.
 
  chăm sóc cô   lâu, cuối cùng cũng nuôi cô   da  thịt.
 
Các cuộc thi, hoạt động ở trường đại học, đều là cô  dẫn   tham gia.  chỉ  mỗi việc bỏ tiền , còn trong nhóm thì lơ là.
 
Lại một  nữa  ngủ gật trong lúc họ họp, cô  gõ đầu : "Lương Tích , chúng  đang họp đấy."
 
 ấn gọn sợi tóc rối  đầu do ngủ mà   chỉ  : " bỏ tiền  ."
 
"Bỏ tiền cũng   chứ."
 
    nên tiếp tục  bò .
 
Cô   vẻ hết cách với : "Bé cưng ,  là con một, nhà  còn  cả một công ty để thừa kế,  cứ thế    thì   ?"
 
 chớp mắt: "Cậu giúp  quản lý,  sẽ trả  lương cao nhất."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/long-cuu-vang/chuong-7.html.]
Cô  nhéo mặt : "Được  đại tiểu thư,    sẽ giúp ."
 
Cô  lừa .
 
Có một  Thẩm Cảnh đến trường tìm , Lâm Tuyết cũng ở bên cạnh,   giới thiệu để họ quen .
 
 cứ nghĩ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, nhưng hai  họ   thiết với  hơn. Thẩm Cảnh  còn nhiệt tình với  nữa, ngay cả Lâm Tuyết cũng .
 
Sau đó hai  họ yêu , cô  dọn  khỏi ký túc xá.  ôm đống đồ ăn vặt về phòng, cô đơn một ,  còn ai chia sẻ cùng nữa.
 
Khi  mở vòng bạn bè , là ảnh chụp chung của họ.
 
 nhấn để phóng to, cả hai đều  rạng rỡ.
 
Một cảm xúc mang tên ghen tị dâng trào,  ghét cô ,  ghét, cực kỳ ghét!
 
  vui,  buồn, trốn trong chăn lén lút .
 
Không ai phát hiện .
 
Đồ  xa.
 
Chiếc xe dừng  giữa núi sâu,  tắt máy xe.
 
Lâm Tuyết hỏi    gì,    cô  sống, cứ  thấy cô  là   thấy phiền.
 
 đến đây, cảm xúc đó đột nhiên biến mất.
 
 mở cửa xe, tự  bước xuống, nhốt cô   bên trong.
 
Đêm  trăng  , trong núi tối đến đáng sợ.    thấy cô  trong xe, cô  cũng   thấy .
 
 lững thững bước  như một hồn ma, bước  một đoạn.
 
Gió đêm se lạnh,   thấy tiếng sói tru từ đằng xa.
 
  bệt xuống đất, cuộn tròn  . Tối nay   ,   ở đây  .  ngẩng đầu  trời, ở đó chẳng  gì cả.
 
Dường như là ảo giác,   thấy   đang gọi tên . Ánh đèn pin chói lóa khiến   .
 
Xe  thể  lên đây , từ xa   thấy một sinh vật hình  đang tiến về phía .
 
 nheo mắt ,   giảm bớt công suất đèn,  mới  rõ, là Tạ Dư.
 
"Lương Tích."
 
Anh  dừng   mặt .
 
 ngẩng đầu: "Tại    ở đây?"
 
Anh  : "Đưa em về nhà."
 
 khẽ : "Anh  cần  đến tìm ."
 
Anh  đáp: "Em là vợ ,  đến đưa vợ  về nhà."
 
Anh  đưa tay về phía .
 
 nghiêng đầu, từ gương mặt   chuyển ánh mắt đến lòng bàn tay  .  đặt tay lên,   dùng sức, kéo   lòng.
 
Khi tựa  vai  ,   thấy tiếng sói tru thoang thoảng từ đằng xa đang đến gần.
 
 : "Không kịp nữa ."
 
"Còn nữa, Tạ Dư,  thật sự  ghét ."
 
Trong bóng tối,  đối mặt với một đôi mắt xanh lục u ám.