Thẩm Xuyên Thanh tựa  lan can, nghiêng đầu  Lý Hành Chu:
 
“Phu nhân nhà   thích ngân phiếu mà kẻ nào cũng từng sờ qua.
 
À , nãy  nhớ ngươi  năm trăm lượng?
 
Vậy ngươi cứ tăng giá lên , bao nhiêu  theo bằng hết.
 
Nếu  theo nổi…  sẽ nghĩ Lý gia ngươi coi thường ,    ăn cũng khó  đấy.”
 
Ta vội định đá  một cước,   kéo   lòng.
 
Ta  đ.ấ.m n.g.ự.c   rầu rĩ :
 
“Ngốc tử, đừng đốt nữa,  hết giận …   đáng giá đến mức đó …”
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Hết giận ?”
 
Nhìn thấy sắc mặt tái mét của đám .
 
…
 
Hết giận .
 
Lý Hành Chu  tro tàn  đất,  lạnh:
 
“Kim Châu, nếu  chỉ là một tên nghèo kiết xác, ngươi vẫn sẽ theo  ?”
 
Ta lặng lẽ  :
 
“Lý công tử, khi  nhặt  ngươi, ngươi cũng chẳng  một xu dính túi.
 
Nghèo thì ?
 
Còn hơn  theo một kẻ lừa gạt.”
 
Lý Hành Chu sượng mặt.
 
Lục Nhược chen lời:
 
“Thẩm công tử, rốt cuộc ý  là gì? Nếu   bàn chuyện, cũng  cần  nhục  khác như ?”
 
“Chẳng  các ngươi là  đầu tiên lấy tiền  nhục nàng  ?
 
Ta  sỉ nhục phụ nữ và trẻ con.
 
Mà ngươi   trẻ con.” – Hắn chỉ Lý Hành Chu – “Hắn cũng   phụ nữ.”
 
Pháo hoa  nổ bùng  đầu.
 
Ta nghẹn giọng, cố nén  để  khác  thấy  :
 
“Ngốc tử, ngươi mau chạy … sáu mươi trượng cũng  c.h.ế.t   .
 
Xưa nay  ai quan tâm đến mặt mũi và tôn nghiêm của  như ngươi.
 
Cảm ơn… nhưng thế là đủ .”
 
Hắn vờ như  , đặt hỏa chiết tử  tay , mỉm  :
 
“Yên tâm,   chừng mực.”
 
Nghe   thế,   cảm thấy an tâm lạ lùng.
 
Phải ,  cũng là kẻ lừa đảo  mà.
 
Biết   nhanh tay tráo ngân phiếu  thì .
 
“Hồi đầu chỉ  đốt pháo hoa  ngươi vui, tiếc là  phá hỏng.”
 
Hắn nắm tay  châm lửa,  rạng rỡ:
 
“Giờ thì ? Có giống một công tử nhà giàu như ngươi tưởng ?”
 
Ánh lửa chiếu lên mặt , viền mắt như phủ lớp vàng óng ánh.
 
Tim  như đám pháo hoa  trời, bùng một tiếng, nổ tung.
 
Từ xa, mấy con thuyền thương nhân nhà họ Thẩm từ từ lướt đến.
 
Trên thuyền, từng quản sự đều cúi đầu kính cẩn gọi: “Thiếu Đông gia.”
 
Ta run rẩy  đầu ,  Thẩm Xuyên Thanh:
 
“Tờ ngân phiếu …?”
 
“Thật.”
 
“Người cha ngươi …?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-16-ta-se-lam-thiep-cung-duoc.html.]
“Cũng thật.”
 
“Ngươi là…?”
 
“Thật.”
 
Thấy   như gió xuân, tim  như  chấn động một trận.
 
“Hắn  từng lừa .”
 
Pháo hoa nổ rực  trời, ánh vàng rọi khắp mặt sông.
 
“Vậy…  và ngươi…?”
 
“Cũng là thật.”
 
Thẩm Xuyên Thanh nghiêm túc suy nghĩ,  ngượng ngùng lắp bắp:
 
“Hồi đầu là thấy ngươi giỏi,  bản lĩnh.
 
Sau là thấy ngươi đáng thương… nhưng cũng  thấy lạ.
 
Trên đời  đáng thương nhiều lắm, chẳng ai khiến  để tâm như ngươi.
 
Ta chỉ là…   thấy ngươi khổ sở nữa.
 
Cho nên… nếu ngươi bằng lòng… bằng lòng thật sự…”
 
Tim  đập thình thịch,  dám  .
 
“... Làm...  sổ sách cho nhà  nhé!”
“Được…  thôi!”
Hả?
Sổ sách?
À… là sổ sách , trời ạ,  còn tưởng là… là chuyện  chứ…
….
 
Pháo hoa tắt dần,  thuyền là một  lặng ngượng ngùng.
 
Phía   là tiếng thở dài bất đắc dĩ.
 
Thẩm lão gia đập đập lan can, khẽ thở dài:
 
“Pháo hoa cũng đốt ,  cũng bênh xong .
 
Ai… cái thằng …   giống  cái tật miệng vụng thế  .”
 
10
 
Khi hai bờ liễu mới hóa thành khói xanh, thuyền buôn nhà Thẩm Xuyên Thanh cũng  cập bến.
 
Làm ăn với nhà họ Triệu thành công, còn chặn  nguồn hàng của nhà họ Lý.
 
Thẩm lão gia  sẵn lòng chỉ dạy  các quy củ thương trường, liên tục tấm tắc khen ngợi rằng Thẩm Xuyên Thanh gặp   ở Túc Thành là nhặt  báu vật.
 
“Bản lĩnh của Kim Châu  nên chỉ  sổ sách, theo bên cạnh Xuyên nhi  cố vấn thương sự,  mới yên tâm.
 
“Sau    nam bắc,  rủi ro  gian trá gì, Kim Châu đều  thể giúp ngươi phòng .”
 
Không hiểu ,  và Thẩm Xuyên Thanh bỗng trở nên ngượng ngùng khó xử.
 
Nếu hai  vô tình cùng nhặt một quyển sổ, quyển sổ  như mọc gai, rơi xuống đất một cách oan uổng.
 
Nếu lúc  nấu đường viên ngẩng đầu lên thấy  lén lút ngoài cửa sổ, thì  nước bốc lên  đỏ cả hai má.
 
Ta cũng chẳng   gọi  thế nào.
 
Nghĩ bụng nếu    sổ sách, thì nên gọi  là Thiếu Đông gia như  khác,  mà   còn căng thẳng hơn .
 
… Không thể tiếp tục gọi  là ngốc tử nữa .
 
Dạo  Thẩm Xuyên Thanh cầm sổ  tới  lui, bận rộn   đang chuẩn  gì, đến  cũng hiếm khi thấy mặt .
 
Cũng , tránh  những  chào hỏi lúng túng.
Hôm  tiết Hàn Thực, trời đổ mưa lớn.
 
Ta tưởng sẽ   khách đến.
 
Vậy mà vẫn  một   mời mà đến.
Là Lục Nhược.
 
Nàng dầm mưa đến, cầu  khuyên Thẩm gia buông tha cho nhà họ Lý.
 
Nên  bước   cúi đầu thấp thật thấp, giọng nghẹn ngào:
 
“Trước  là    với tỷ, lời  cay nghiệt.
 
“ ca ca Hành Chu thật lòng thích tỷ...
 
“Nếu tỷ bằng lòng,  sẽ   cũng .”