14.
 
“Ai  vấn đề?”
 
Anh  bày  một gương mặt nghiêm nghị như Lương Gia Huy, ai dám  vấn đề chứ?
 
Mọi  ở Hoàn Vũ đều câm như hến, ngay cả  cũng  sự uy nghiêm của    cho sững sờ.
 
Phương Tuyết Vi  mở miệng  nữa, và  thật sự  bái phục sự can đảm của cô .
 
Chắc là dũng khí do Lương Tĩnh Như cho .
 
“Cô đừng  mà đắc ý, Tề Duệ! Cô nghĩ   đủ tư cách để bước chân  nhà họ Diệp ?”
 
Ánh mắt đầy ghen ghét của cô   chằm chằm  bàn tay chúng  đang nắm chặt .
 
Không,   rút  lời  . Nếu  can đảm thì cô hãy đối diện với “ Thanh Hoài” của cô ,   nhắm   – một mục tiêu dễ bắt nạt?
 
  còn  kịp nghĩ xem phản bác thế nào thì   thấy giọng điệu dứt khoát của Diệp Thanh Hoài ngắt lời cô :
 
“Chúng   kết hôn  4 năm .”
 
  bứt luôn đầu   mà giấu .
 
Phương Tuyết Vi sốc đến mức lắp bắp: “Thanh, Thanh Hoài,  đang đùa đúng ?”
 
Diệp Thanh Hoài thậm chí còn  thèm  cô : “Cô  cần xem giấy đăng ký kết hôn ?”
 
Cuối cùng thì cô  cũng câm lặng.
 
Nhìn   đang sốc  tập, kẻ đầu sỏ của vụ  thong thả buông tay  , chỉnh  quần áo một cách đĩnh đạc.
 
 vội lấy tài liệu che mặt, định chuồn   khi   kịp phản ứng.
 
  ngờ    kéo   nữa: “Tề Duệ, nhớ chiều nay về nhà nhận sofa giường nhé.”
 
So-fa-giường.
 
Có nhất thiết    lúc  ?
 
 nghiến răng  đầu , dồn hết sức lực cả đời mới nặn   một nụ  gượng gạo:
 
“Được.”
 
Lẽ   nên đoán  rằng  chuyện sẽ  chỉ đơn giản là một chiếc sofa giường.
 
  đó, cảm xúc lẫn lộn khi  dòng  nối tiếp  mang  nhà  nào là máy rửa bát, máy sấy quần áo, điều hòa, và cả bồn cầu. Cảm giác về việc chủ quyền của  đang từng chút một  chiếm đoạt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
 
Còn tên xâm nhập mặt dày , lúc   đang soi xét chiếc sofa giường  giá bằng nửa năm lương của , bới móc đủ thứ:
 
“Màu  đậm hơn so với hình ảnh,  là đổi sang màu nâu nhạt ?”
 
 kiên quyết từ chối: “Không cần, thế  là  .”
 
Diệp Thanh Hoài tiếc nuối lắc đầu, cố thuyết phục : “Anh vẫn thích màu nâu nhạt hơn, hợp với giấy dán tường hơn.”
 
Trời ơi, sở thích của   tác dụng gì cơ chứ.
 
 nghiến răng, nhắc nhở  nữa: “Tổng giám đốc Diệp, đây là nhà của .”
 
“Ừ?” Anh  nhướng mày, trông như thể  bối rối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lua-hon-voi-hoc-ba-loi-to-ca-doi/chuong-8-lua-hon-voi-hoc-ba-loi-to-ca-doi.html.]
 nhắm mắt , quyết định  rõ  chuyện một  cho xong:
 
“Tổng giám đốc Diệp, là bạn học cũ,  thật lòng cảm ơn   giúp đỡ  suốt thời gian qua. Hôm đó,   với   về chuyện kết hôn để bảo vệ ,  hiểu là bất đắc dĩ.   nghĩ, để  thể ly hôn suôn sẻ  một năm, chúng  nên giữ  cách hợp lý để tránh  khác hiểu lầm.”
 
Không gian nhỏ hẹp bỗng trở nên ngột ngạt,  khí như ngừng trôi.  cảm thấy khó thở.
 
Một lúc lâu , Diệp Thanh Hoài  khẩy:
 
“Bạn học cũ? Hóa  trong mắt em,  chỉ là một  bạn học cũ thôi ?”
 
“Em nghĩ  đồng ý kết hôn năm xưa là vì lý do gì, bây giờ  chịu ly hôn là vì cái gì? Thật sự chỉ vì cái giá cổ phiếu ch.ó c.h.ế.t đó ?”
 
  thốt   lời nào.
 
Bỗng nhiên,  tiến sát , khiến   ép chặt  tường. Hơi thở nóng hổi bao phủ lên  .
 
 hoảng hốt cúi đầu xuống.
 
“Tề Duệ,  .”
 
Anh kiên quyết nâng cằm  lên:
 
“Nhìn  mắt  và  cho  , bao lâu nay,  trong lòng em thực sự chỉ là bạn học thôi ?”
 
Chiếc cằm  siết chặt, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh hoàng hôn, như  ngọn lửa đang bừng cháy trong đó.
 
Chúng   gần  đến mức  thở quấn lấy .
 
  tắm  trong ánh sáng, rực rỡ và chói lọi.
 
Còn   chìm đắm trong bóng tối của , mờ nhạt và tầm thường.
 
“Phải, chỉ là bạn học.”
 
 cố nặn  những lời  từ trong cổ họng.
 
Ánh sáng trong mắt Diệp Thanh Hoài vụt tắt ngay lập tức.
 
Anh lùi  như một con thú hoang  thương, từ từ buông tay, loạng choạng lui về phía :
 
“Tốt lắm, Tề Duệ,  .”
 
16.
 
Diệp Thanh Hoài rời  một cách dứt khoát.
 
Căn phòng  mới đây còn chật ních đồ đạc, giờ bỗng chốc trở nên trống trải lạ thường.
 
 vùi   chiếc sofa giường, bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.
 
Tề Duệ, mày là một kẻ hèn nhát.
 
 tự nhủ với chính .
 
Mày thật sự  cảm nhận  tình cảm của   ?
 
Làm  mà  nhận   chứ?
 
Sự bảo vệ kiên định, sự thiên vị rõ ràng như thế.
 
Mày thoải mái tận hưởng tất cả, nhưng  tự lừa dối bản  rằng đó chỉ là tình bạn bình thường.