Chương 7
 
  vẫn lo. 
 
Trực giác  với ,  chắc chắn   cái gì đó…
 
Vài ngày ,      khách sạn  việc.
 
Trần Ngộ Châu   nhiều,  liền sắp xếp cho .
 
Lúc ở khách sạn, vẫn giống như , thỉnh thoảng  và  vẫn gặp  .
 
Khác ở chỗ,    phớt lờ , giờ đây ánh mắt  thi thoảng vô ý dừng    .
 
 chúng  đều ngầm hiểu,  ai để ý tới ai, giả vờ như  quen .
 
Tối đó   là tăng ca,  về nhà.
 
Vừa quá nửa đêm,  chợt nhận  tin nhắn của Trần Ngộ Châu:
 
 [Ninh Ninh  nhớ .]
 
[Nó thậm chí còn   lật,  tự   với ?]
 
[  nó  thế.]
 
 cau mày.
 
Anh  đang cố đ.á.n.h thức bản năng   của  để   về chăm con ?
 
Chuyện đó  bao giờ xảy .
 
 trả lời:
 
 [Lần  đừng  nó nữa.]
 
[Đã  là   ch.ó cho  một năm,  bắt  trông con,    chống lệnh.]
 
Trần Ngộ Châu ấm ức: 
 
[   chuyện đó.]
 
[Vậy thì thì im miệng.]
 
Anh  trả lời tiếp.
 
 gấp điện thoại ,  dậy  tới phòng an ninh,  với đồng nghiệp trực: “  xem hồ sơ bảo trì camera cách đây một năm.”
 
Đồng nghiệp thấy là  liền  lục. Vừa tìm  rôm rả: 
 
“Chị Nam, tìm hồ sơ sửa chữa  gì? Camera khách sạn mới   mới một năm , cơ bản là  hỏng hóc.”
 
“Tầng áp mái, phòng suite  cùng  sửa ?”
 
Ảnh   bối rối, lắc đầu: “Chị ơi, tầng  cùng càng   . Camera đó gần như kiểm tra mỗi ngày, ai dám để hỏng chứ, nếu  ở  đó xảy  chuyện thì chúng  chịu  nổi.”
 
“Tạm thời đưa hồ sơ cho  xem .”
 
Đồng nghiệp tìm  và đưa cho .
 
 lật xem, quả nhiên trong cái tháng họp lớp, hồ sơ bảo trì  hề  ghi chép gì.
 
Đồng nghiệp còn thêm mấy dòng: “Chị xem hồ sơ tháng 10  ? Mà tháng đó chị còn trực mà,   chuyện gì xảy  .”
 
“  một đêm, Tổng Trần bất ngờ gọi  bảo báo rằng camera tầng áp mái hỏng. Đến buổi trưa hôm    tới  chép một đoạn video,  còn xoá file lưu ở chỗ .”
 
“ nghĩ tầng  chỉ    ở, chắc  , nên đồng ý.”
 
“Ngày nào?”
 
“Tháng mười… quên mất mấy .”
 
 sững , lập tức thấy sống lưng lạnh buốt.
 
Trần Ngộ Châu,   hết  chuyện.
 
Đêm đó    say đến bất tỉnh.
 
Xuyên đêm quậy phá xong,  vẫn đủ tỉnh để  dậy gọi điện dặn dò việc nọ việc .
 
Cố ý để  tưởng là camera hỏng,  còn đặc biệt đến lưu  đoạn video ghi cảnh    phòng .
 
Ý định là gì đây?
 
Quả nhiên,   dễ  lừa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lua-tinh/chuong-7.html.]
Đầu óc  lúc  rối tung.
 
Sáng về đến nhà, Trần Ngộ Châu   ngoài .
 
  bàn ăn vẫn để sẵn phần bữa sáng  nấu cho .
 
Dì bế Ninh Ninh  với : “Thiếu gia sáng dậy  vẻ  khỏe,    khẩu vị, nhưng sợ cô về đói nên  khi  vẫn nấu xong bữa sáng, vội quá còn cứa  tay nữa.”
 
  nhẹ,  đáp.
 
 cũng  buồn ăn, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện camera.
 
Nhân lúc dì bế Ninh Ninh  ngoài,  lẻn  phòng của Trần Ngộ Châu.
 
Thời gian sống chung  chúng  vẫn giữ  cách, vẫn ngủ riêng phòng.
 
Đây là  đầu tiên  bước  phòng .
 
Căn phòng rộng rãi, bố trí đơn giản.
 
Trong  khí vẫn thoảng mùi sữa của Ninh Ninh.
 
Anh thường bế con  phòng  cho ngủ  mới trả  cho dì chăm sóc.
 
 bước ,  quanh.
 
Giữa chiếc chăn xám đen, lộ  một mảnh vải trắng mượt.
 
 bật chăn lên, là chiếc váy ngủ của .
 
Sao   ở đây?
 
 nhặt chiếc váy ngủ nhăn nhúm lên, nó còn  rách.
 
Nghe    cố ý  hỏng quần áo của ai đó thì  đó sẽ gặp vận xui.
 
Anh  hãm hại  đến c.h.ế.t ?
 
Tức  phát điên,  liền dùng kéo cắt nát hai chiếc quần lót của .
 
 lục tủ  , thấy một cái túi hồ sơ giấu trong đó mở  thì bên trong là kết quả siêu âm  khi   thai bảy tháng, cùng một loạt ảnh chụp lén khi bụng  còn  to.
 
Điều khiến  ớn lạnh nhất là một gói nước súc miệng mùi hoa hồng  trong túi hồ sơ. Hồi sáng hôm đó   dùng gói  để súc miệng  hôn  bây giờ gói   ở trong tủ , như một dấu vết  thể chối cãi. 
 
Lúc ,  còn mừng thầm: kỹ thuật hôn của  đúng là lợi hại,  lúc tiến lúc lui.
 
Bây giờ  những thứ  thể gọi là “bằng chứng”, “vật chứng” đó,    vững nữa liền quỵ xuống sàn.
 
Tự nghĩ kế hoạch của  chu , hóa  tất cả đều  trong tầm kiểm soát của Trần Ngộ Châu.
 
 nghĩ tới cái hợp đồng .
 
Trong đó cam kết rõ ràng: một năm  ly hôn,  sẽ nhận  một khoản tiền  nhỏ.
 
 nếu đến lúc đó Trần Ngộ Châu đưa  những “bằng chứng”  để kiện …
 
Thì   chỉ chẳng  gì mà còn  thể  đối mặt với nhà tù, thậm chí bồi thường một khoản lớn.
 
  hủy hoại  , nhưng hóa    cũng  định bỏ qua .
 
Anh   sẽ “xử” , hóa   chỉ là lời  suông.
 
Cả ngày  đều thấy bất an.
 
Khi ôm Ninh Ninh, nó dùng đôi mắt to tròn  , bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay .
 
Con    bấu .
 
Khi nó  bò,  ,  gọi “ba ”…
 
Nhìn khuôn mặt nó ngày càng giống  hơn,  đau lòng hơn nữa.
 
Thực ,   nỡ.
 
  hề  con  gọi một  phụ nữ khác là .
 
  sững  ban công cả ngày, đầu óc trống rỗng,     .
 
Nói thẳng với  ?
 
Nhớ    hỏi  còn giấu chuyện gì nữa ,   nếu còn, nhất định sẽ xử .
 
Anh ghét  lừa đến tận xương tủy.
 
Tối đến, Trần Ngộ Châu về nhà.