Chương 8
 
 vội tìm cớ trốn  phòng, mấy ngày liền chẳng còn buồn sai   việc nữa.
 
Có vẻ  nhận . Đêm khuya nọ,  gõ cửa phòng .
 
“Ninh Ninh tè lên giường của  .”
 
“Gì?”
 
“  còn chỗ ngủ nữa.”
 
“Không , nó vẫn mặc tã,   tè ?”
 
“Đấy   chuyện cô  bận tâm.”
 
Chưa kịp  thêm,  xông  phòng  màng lễ độ, mở lời ngay:
 
“Tống Nam, ý của cô là gì?”
 
 tưởng  đến để đòi nợ, vội giải thích: “ …”
 
“Sao dạo  cô  sai khiến  nữa?”
 
“Hả?”
 
“Nếu cô  sai khiến ,     thành cái cá cược  ?”
 
“Vậy …”
 
 cúi đầu suy nghĩ, lát  ngẩng lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy giờ   gì  cũng chịu  chứ?”
 
“ .”
 
“Vậy   đây.”
 
Thấy  đồng ý dễ dàng,  liền thốt: “Sau khi ly hôn, cho   thăm Ninh Ninh nhiều hơn  ?”
 
Thực   còn   rằng   chấp nhận việc Ninh Ninh gọi  phụ nữ khác là , nhưng   dũng cảm đến , nên chỉ :
 
“Nếu  nhất định  tìm  khác   kế cho Ninh Ninh thì  chọn   với con, nếu   sẽ  để yên.”
 
Anh  ngẩn   đáp lầm bầm: “Ừ.”
 
Rồi  trèo lên giường, gối tay  ngủ.
 
  ở mép giường,  tài nào chợp mắt. Cáu quá,  đá  một cái.
 
Anh rít lên, chộp lấy chân   chăn:
 
“Tống Nam, cô đá đau lắm đó, cô là ch.ó  gì !”
 
  thèm đôi co,  thẳng: “Ly hôn xong đứa trẻ theo .”
 
“Sao cơ?”
 
“Không cần lý do. Đứa trẻ là con  sinh, thì  theo . Giờ  là ch.ó của , gật cái .”
 
Anh nghiêng  tới hỏi : “Sao cứ nhắc đến vụ ly hôn hoài ?”
 
 đếm ngón tay, : “Còn bốn tháng nữa, hợp đồng hết hạn.”
 
Anh ngẩng đầu, suy nghĩ một lát.
 
“Ồ, cái hợp đồng đó…   ký.”
 
“Cái gì? Anh  ký?”  bật dậy, “Ý  là ? Sao   ký?”
 
“Tại    ký?”
 
“Trần Ngộ Châu,  đùa  ?”
 
 giơ tay định tát .
 
Anh nắm tay , nhẹ nhàng đặt tay  xuống: “Bình tĩnh .”
 
 hít sâu, lấy  đoạn ghi camera và túi hồ sơ, thú nhận  chuyện và xin  chân thành:
 
“Xin ,    cố ý… ừ, là  cố ý, nhưng…”
 
   nổi, bởi  nhận    còn tư cách để xin .
 
“Mấy ngày nay cô trốn  chỉ vì chuyện ?”  hỏi.
 
“Không còn cách nào khác.   nghĩ  cách để  buông tha cho .”
 
Anh bật  khẽ: “Dạo   ngoan lắm,    gì cô ?”
 
“Anh   ghét  lừa, kẻ lừa  sẽ nhận hậu quả.”
 
“ ghét  lừa, nhưng   trừng phạt    dung thứ.”
 
 sửng sốt: “Tại    dung thứ cho ?”
 
Anh  nghĩ  trả lời:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lua-tinh/chuong-8.html.]
“  rõ. Dù ghét cô, dù cô  chơi xỏ , dù cô tính toán   ,  vẫn thấy thích cái kiểu cô cứ tưởng     lén lút tự cho  thông minh…”
 
“Hôm đó  nghĩ cô chỉ đến để ngủ với , ai ngờ cô còn  thai.”
 
“ thật sự  đ.á.n.h giá thấp cô .”
 
 khinh khỉnh : “Biết   thai ,  tức điên lên ?”
 
“Lúc đầu  một chút, nhưng nghĩ đến cô một  m.a.n.g t.h.a.i còn   ,   thấy thương.”
 
 hỏi  tại  in lén kết quả siêu âm của , tại  giữ gói nước súc miệng.
 
“ là ba đứa trẻ,     vợ con   khỏe   ?”  đáp.
 
“Còn cái gói nước súc miệng… mùi nó dễ chịu,   giữ  vì    cô còn dùng mùi  hôn   nữa.”
 
Bất ngờ  áp sát  tai , nhẹ giọng:
 
“  dễ say như cô nghĩ . Chẳng ai  với cô ,  đàn ông say thật sự thì sẽ  dậy  nổi.”
 
 đẩy  , : “Lúc  dẫn con tới gặp ,    tỏ  tức giận như , trông  hề như   chuyện.”
 
“  diễn thì cô mới tin chứ.”
 
 chần chừ một lát  hỏi:
 
“   là, trong tình huống  nếu ly hôn ,   còn chia  tiền ?”
 
“Tống Nam, trong đầu cô ngoài chuyện ly hôn   chừa chỗ cho thứ khác ? Ví dụ…”
 
“  chứ, còn… tiền.”
 
Anh đè  lên , bực bội :
 
“Quần lót của  hỏng hết , tối nay chẳng còn cái nào mặc.”
 
“Anh chỉ  hai cái thôi ?”
 
“Sao cô ? Cô  hỏng hả?”
 
“……”
 
Anh cúi đầu, chạm nhẹ  môi  một cái, vẫn còn mùi hoa hồng.
 
“Thích mùi  ?”
 
“Cô  thích,  trả một vạn.”
 
 vô thức trả lời: “Thích.”
 
“Làm ?”
 
“Nói một  , năm vạn.”
 
“Làm! ! ! ! ! ! ! ! !”
 
……
 
Bạn hỏi   thích Trần Ngộ Châu ?
 
 cũng   nữa.
 
  bảo: kêu một tiếng “chồng”  mười vạn,  “em yêu ” thì tiền tăng gấp đôi.
 
Ai mà từ chối cho ?
 
Không nhận tiền thì mới là đồ ngu.
 
(Hết)
 
Ngoại truyện:
 
Lớp ba  một cô gái  lạnh lùng, tên là Lâm Thiên Thiên.
 
Rất nhiều  con trai theo đuổi cô, nhưng cô từ chối tất cả.
 
Đám bạn  bên cạnh Trần Ngộ Châu cũng  ngoại lệ, chủ đề bàn tán nhiều nhất hằng ngày của bọn họ là  thế nào để “tán đổ” Lâm Thiên Thiên.
 
Trần Ngộ Châu   mấy quan tâm mấy chuyện đó. Anh lẫn  đám bạn chỉ vì bọn họ giỏi trốn tiết mà   thầy phát hiện. Bởi vì  vốn  thích lên lớp.
 
Vậy nên những gì bọn họ ,  chẳng mấy để ý.
 
Bỗng   vỗ vai : “Châu ca,   trai , thử  tán Lâm Thiên Thiên xem.”
 
Bọn họ cá với : nếu  tán  cô, sẽ mua cho  cái máy chơi game  ao ước nhất. Hồi đó Trần Ngộ Châu học dở, tiền tiêu vặt gia đình cho ít, máy chơi game thì  đắt nên  đồng ý thử vận may,   theo kế hoạch.
 
…
 
Anh vốn cũng  từng theo đuổi ai.
 
  nghĩ con gái chắc thích  một lòng một .
 
Thế là  chuyển lớp, một  xuống chỗ cạnh một bạn nam.
 
Bạn cùng bàn đó tên là Tống Nam. Để tóc tém,  khá dễ thương, đôi mắt tinh  và  vẻ lanh lợi nhưng  ít .