Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 133: Lở Đất

Cập nhật lúc: 2025-11-19 18:09:48
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã năm ngày ở Tây Phụng thôn, Trương Hựu chỉ một thấy cái tên "Tiểu Thất".

Có dân làng hối hận , giá mà Tiểu Thất giàu như , họ nên đối xử với cô , đầu tư .

Cũng đáng sợ, tuổi còn nhỏ dám hại , trừ bà lão họ Diệp hàng xóm , ai dám cho cô miếng ăn.

Trương Hựu tò mò Tiểu Thất là ai.

Trong lúc Trương Hựu đang mất tập trung, Bùi Cảnh xa, vội vàng đuổi theo.

Hiện tại dịch cúm đang nghiêm trọng, ai quan tâm đến việc tìm kiếm sự trợ giúp pháp lý, họ chỉ thể mua thêm vật tư y tế mang về thôn.

Đi đến chỗ đỗ xe, Bùi Cảnh : " đưa họ đến bệnh viện huyện, ."

Trương Hựu: " cùng."

"Cậu ở giúp đỡ, chú ý phòng hộ, an nguy của bản là quan trọng nhất, chỉ cần phát vật tư, đừng nhúng tay việc khác."

Trong thôn phần lớn là già và trẻ nhỏ, thể giúp đỡ nhiều hơn.

Trương Hựu gật đầu: "Vâng."

Bùi Cảnh khởi động xe, đuổi kịp bà Hách, "Bà ơi, để cháu đưa các bà ."

Xe nhanh hơn xe ba bánh nhiều, chỉ hai mươi phút là đến huyện.

Bà Hách vội dừng , trèo lên thùng xe đỡ bà lão họ Diệp dậy, Bùi Cảnh bên cửa xe đón, trực tiếp ôm cả chăn lẫn bà lão họ Diệp, đặt ghế .

Bà Hách khỏi cảm thán, vẫn là đàn ông thì hơn!

Ba họ khỏi thôn, xe chặn .

Bốn năm cán bộ huyện và cảnh sát đeo khẩu trang y tế dựng rào chắn, giăng dây cảnh giới.

Bà Hách nhận trưởng thôn, "Trưởng thôn, phong tỏa đường thế? Bác họ Diệp nhiễm cúm , chúng cần nhanh chóng đến bệnh viện."

Ánh mắt trưởng thôn lo lắng, "Bệnh viện thành phố xác định, cúm, mà là virus xác định! Mau đưa bác họ Diệp về , phòng hộ cẩn thận, thì các cũng sẽ lây nhiễm."

Xuyên qua lớp khẩu trang, giọng trưởng thôn đục hơn, nhưng sự trầm trọng trong giọng điệu vô cùng rõ ràng.

Cảnh sát bổ sung: "Tây Phụng thôn cần phong tỏa để xử lý, cấp cử nhân viên y tế đến , để ngăn chặn lây lan, cho phép ngoài."

Virus xác định... Đây là thứ nguy hiểm nhất.

Bùi Cảnh liếc bà lão họ Diệp trong xe, cau mày, "Bác họ Diệp thể chờ thêm nữa, t.h.u.ố.c của chúng đủ."

Bà Hách cũng gật đầu theo: " trưởng thôn, bác họ Diệp tuổi cao, thể chờ đến khi nhân viên y tế tới ."

Trưởng thôn do dự, "Hay là—"

"Không ." Viên cán bộ huyện mặt mày ủ rũ, "Khả năng lây nhiễm của loại virus thấp, lây sang khác thì ."

Anh lấy một ít thuốc, "Các hãy về , phòng hộ cẩn thận hãy chăm sóc bệnh nhân, nhân viên y tế sẽ tới trong ngày hôm nay."

"Bệnh nhân ở huyện cũng ít, đều là bệnh từ mấy thôn của các , Tây Phụng thôn nghiêm trọng nhất, thôn phong, bệnh nhân chúng cũng cứu. Đợi khi nhân viên liên quan tới nơi, sẽ thực hiện cách ly và bắt đầu điều trị."

Trưởng thôn: "Hảo Yến, cô về , cháu gái cô còn đang đợi cô."

Cháu gái bà Hách vẫn đang ngủ say ở nhà, nhận cúm mà là virus xác định, lòng bà lập tức treo lên, ", về ngay đây."

Bùi Cảnh nhận lấy thuốc, "Đa tạ."

"Bà ơi, chúng về thôi."

"Ừ."

Trên đường về, Bùi Cảnh đeo tai , gọi điện cho Tống Nhẫn.

Vân Vũ

"Bác họ Diệp ốm ."

Ba tiếng .

Tống Nhẫn dân Tây Phụng thôn nhiễm cúm hàng loạt, cảm thấy , lập tức thu dọn đồ đạc lên xe.

Cô mua một lượng lớn t.h.u.ố.c kháng virus, đồ bảo hộ, thiết y tế chuyển đến Tây Phụng thôn.

Lúc Bùi Cảnh gọi điện, cô vẫn đang đường, "Bác họ Diệp cũng nhiễm ?"

"Ừ."

"Đợi em."

Nói xong hai chữ đó, cô cúp máy, tập trung lái xe.

Trời tối, sấm rền vang, mưa rào rào rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-133-lo-dat.html.]

Bùi Cảnh ở một chăm sóc bà lão họ Diệp, nấu cháo thịt cho bà ăn, đó cho uống thuốc, đo nhiệt độ.

Bà lão họ Diệp gượng , "Bà già vận khí thật , mỗi xảy chuyện gì đều ở bên chăm sóc."

Tiếng mưa to và gấp, lấn át cả giọng yếu ớt của bà lão họ Diệp.

Bùi Cảnh rõ, cúi xuống: "Bác ơi, bác thấy trong thế nào ?"

"Uống t.h.u.ố.c , khá hơn nhiều ." Bà lão họ Diệp ngoài cửa sổ, "Lâu lắm thấy trời mưa to thế , chắc tối nay họ tới nổi ."

Lúc đến Tây Phụng thôn là Trương Hựu lái xe, Bùi Cảnh ngắm cảnh suốt đường, để ý đến địa thế của con đường bắt buộc .

Địa hình gồ ghề khá lớn, núi dốc, sườn núi vết nứt, chân núi chất đầy đá vụn.

Địa thế dễ xảy thiên tai lở đất.

Trái tim Bùi Cảnh đột nhiên chìm xuống, "Bác ơi, đoạn đường thẳng ở khúc cua thứ hai khi khỏi thôn, đây từng xảy thiên tai ?"

Bà lão họ Diệp siết chặt chăn, "Nhiều năm từng xảy một trận lở đất, nhưng nghiêm trọng lắm."

trận mưa tối nay quá lớn.

Lại là ban đêm, rõ đường cũng thấy tiếng động.

Người ngoài hiểu, dễ gặp nguy hiểm.

Điện thoại của Bùi Cảnh rung lên, là tin nhắn của trưởng thôn, : "Không cần lo lắng, mưa quá to, nhân viên y tế tối nay tới nổi, họ sẽ nghỉ ngơi ở huyện, sáng sớm mai sẽ tới."

Huyện cách Tây Phụng thôn xa, chỉ hơn hai mươi phút lái xe.

Bà lão họ Diệp thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì quá."

"Bác , cháu mau về nghỉ ngơi !"

Sau khi uống thuốc, bà thể xuống giường .

Bùi Cảnh định nghỉ tại đây, nhưng còn cần một nơi khác, "Tối nay cháu sẽ ngủ ở ngoài , bác cần gì thì gọi cháu, cháu ngoài một chút ."

"Làm phiền cháu ."

"Không phiền ."

Bùi Cảnh bước ngoài cửa, gió cuốn mưa thổi tới, trong chốc lát ướt ống quần .

Mưa mùa đông lạnh lẽo, gió cắt da.

Nhân viên y tế sẽ ở huyện nghỉ một đêm, nhưng Tống Nhẫn chắc chắn sẽ tới.

Lại đúng hôm nay.

Bùi Cảnh cầm ô, bước màn mưa.

Mưa lớn xối xả lên kính chắn gió, dù cần gạt nước hoạt động liên tục cũng khó mà rõ đường.

Trí nhớ của Tống Nhẫn vốn dĩ cực kỳ , dù hơn mười năm trôi qua, cô vẫn quen thuộc với con đường nơi đây, chỉ là lái xe khá chậm.

Trong đêm tối, Bùi Cảnh mặc áo mưa, cầm đèn pin đường, nhịp tim ngày càng nhanh.

Trước khi , gọi điện thoại cho Tống Nhẫn nhiều , nhưng hiển thị là tắt máy.

Đến cổng thôn, trèo qua, nhanh chóng bước về phía .

Hai luồng ánh sáng chiếu từ phía xa tới, trong lòng vui mừng, bước chân nhanh hơn.

Ầm!

Một tiếng ầm vang lấn át tiếng mưa.

Luồng ánh sáng chiếu về phía vụt tắt.

Bùi Cảnh sững tại chỗ, đồng t.ử đột nhiên co , "Tống Nhẫn!"

Anh bước chân chạy về phía .

Một nửa con đường dựa núi bùn đất cây cối vùi lấp, thấy bóng dáng chiếc xe, lan can bên đường cũng nguyên vẹn.

Bùi Cảnh thở phào, một tiếng ầm trầm đục khác vang lên.

Trước khi kịp chạy , mắt hoa lên, eo một lực kéo, thể lôi lăn về khu vực an .

Trong khoảnh khắc ngã xuống, Bùi Cảnh vội vàng bảo vệ đầu của .

Hai cơ thể lạnh giá ôm chặt lấy , theo quán tính lăn vài vòng đất.

Tống Nhẫn đất, đầu kê tay .

Mưa lớn tạt mặt, mở mắt .

Loading...