Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 136: Từ chối cho Tô Nguyệt đi nhờ xe

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:04:31
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nụ mặt Tô Nguyệt ngay lập tức đóng băng. Cô siết chặt chiếc túi trong tay, ánh mắt lóe lên một tia sắc lẹm khó nhận , trong chớp mắt trở bình thường. "Tiểu thư Tống cũng ở đây !"

Tại xe của Tống Nhẫn đang dùng? Quan hệ giữa họ thiết đến mức ?

Trong lòng Tô Nguyệt nghi hoặc, nhưng bề ngoài lộ chút nào. "Sư , em hiểu mối quan hệ giữa em và tiểu thư Tống chút khó xử, nhưng điều đó nghĩa là chúng tồn tại xung đột lợi ích. Tiểu thư Tống lớn lên ở Tây Phụng thôn, chắc hẳn cũng thấy quê hương của rơi cảnh khốn khó."

Vân Vũ

"Lần em đến, là để giúp đỡ dân làng, cô hẳn sẽ hiểu cho."

"Đi nhờ một chuyến xe, chắc cô cũng ngại ."

Ý rõ ràng, quan hệ giữa cô và Tống Nhẫn tuy khó xử, nhưng bản chọn đến đây để cứu lấy quê hương của đối phương, Tống Nhẫn lý do gì để từ chối cho cô nhờ xe.

Trương Hựu ghế phụ, thấy những lời liền : "Tiểu thư Tô, lúc nãy cô vì xuống xe ?"

Mặt Tô Nguyệt ngượng ngùng. "Em thấy sư , xuống chào hỏi một tiếng."

"Chào hỏi xong , chúng đây."

Lần đó nếu do cô hú họa vu khống, ấn tượng ban đầu sai lầm cho rằng Tống Nhẫn thông đồng với tên lừa đảo, còn để ấn tượng với luật sư Bùi.

Đối với loại miệng nhân nghĩa đạo đức, nhưng lưng những chuyện bẩn thỉu như , Trương Hựu chán ghét đến tột độ, quyết định kẻ ác .

"Luật sư Bùi, nhanh , còn nhiều việc đang chờ chúng giúp đỡ."

Bùi Cảnh lên xe. "Xin tiểu thư Tô, tiện cho cô nhờ."

Tô Nguyệt còn gì đó, trực tiếp lên xe đóng cửa.

Xe khởi động, lốp xe cuốn lên một màn bụi đất.

Chiếc áo blouse trắng b.ắ.n lên vài vết bùn.

Ánh mắt Tô Nguyệt phủ đầy hàn ý, cô hít sâu một , gọi điện cho phụ trách lái xe.

Đầu dây bên bắt máy, cô gọi ba bốn cuộc nữa, vẫn như .

"Họ ?"

Tức giận hết đến khác, cô đành tự bộ đến.

**

"Bắt đầu cảm thấy khó chịu từ hôm nào, triệu chứng gì, , ăn gì, hãy cụ thể cho ."

Đối diện với Tống Nhẫn, một bác lớn hắng giọng, cẩn thận trả lời tất cả câu hỏi của cô.

"Nhà nuôi những gì?"

"Nuôi lợn và bò, còn một con mèo nhỏ."

Tống Nhẫn ghi chép xong, để một ít thuốc. "Cố gắng đừng ngoài, gì khó chịu thì liên hệ với ."

Giọng bác lớn nhỏ như muỗi: "Chúng cách nào liên lạc."

"Một lúc nữa sẽ thôi."

sang đứa trẻ lớn lắm bên cạnh. "Cháu thể dẫn cô xem lợn và bò ?"

Cậu bé gật đầu: "Dạ ."

Vừa bước sân , một tiếng "xào xạc" nhẹ vang lên.

Tống Nhẫn theo, chỉ thấy một con chuột xám chui từ khe cửa, chạy dọc theo chân tường.

Ở nông thôn thấy chuột là chuyện bình thường.

Tống Nhẫn hỏi: "Cánh cửa đó để gì ?"

"Dự trữ ngô."

Tống Nhẫn xem lợn và bò, phát hiện chúng biểu hiện vững, thở gấp.

Liên tiếp ba hộ gia đình đều tình trạng như với gia súc.

Trên đường , Tống Nhẫn liên lạc với trưởng thôn: 【Kéo nhóm.】

Trưởng thôn: 【Vào gì?】

Tống Nhẫn: 【Thông báo.】

Tống Nhẫn đây từng quyên tiền cho thôn, trưởng thôn do dự một chút mời cô nhóm.

Người già trẻ nhỏ trong nhà bệnh, một dân làng ăn xa trở về, giờ phong tỏa thôn, họ cũng .

Mọi dám ngoài, công việc cũng , chỉ thể cuộn tròn trong nhà.

Nhóm trở nên nhộn nhịp hơn bất cứ lúc nào.

【Nhà Triệu Văn】: /Hình ảnh/ Đội ngũ y nhân đến, nhiều cô gái trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-136-tu-choi-cho-to-nguyet-di-nho-xe.html.]

khoanh tròn một nhân viên y tế dáng cao thon: thích , thế đây cũng về .

【Diệp Tam Công】: Người đến giúp chúng , hãy kiểm soát cái miệng của , đừng bậy.

【Nhà Triệu Văn】: Tam Công, chúng !

Đa nhiễm bệnh triệu chứng nhẹ, tạm thời trường hợp nặng hoặc t.ử vong nào.

Mặc dù xử lý phong tỏa thôn, nhưng vẫn cảm giác khẩn cấp.

【Tôn gia nhị tử】: Theo , những ai bằng Tiểu Thất, bây giờ xinh giàu , lẽ ngày bố nên mua cô về dâu nuôi cho .

【Diệp Thiết Sinh】: Đỗ Côn chân còn chặt phế , giờ vẫn ở trong tù, cũng theo gót ?

【Tôn gia nhị tử】: Đỗ Côn lợi dụng Tiểu Thất kiếm tiền, rơi bước đường là do tự chuốc lấy, nếu đối với Tiểu Thất, cô chắc chắn sẽ một lòng một với .

【Hác Thu】: Hừ hừ, cái thằng xí như mày xứng với .

【Trưởng thôn】: Im hết , các xem ai nhóm .

【Vương lão đầu】: Ai ?

【Tống Nhẫn】: là Tống Nhẫn.

Cả nhóm lập tức chìm im lặng, ai dám lên tiếng nữa.

Tôn gia nhị t.ử sợ hết hồn, nhắn tin riêng cho trưởng thôn: Trưởng thôn! Tại mời Tống Nhẫn nhóm, mà cho ?

Trưởng thôn thèm đếm xỉa đến .

【Tống Nhẫn】: Những mắc bệnh đều rõ triệu chứng của trong nhóm, tình hình gia súc trong nhà cũng báo cáo luôn.

Mọi hỏi việc liên quan gì đến gia súc, nhưng gan.

Ngoài những chuyện liên quan đến bệnh tình, ai dám tán gẫu trong nhóm nữa.

Rốt cuộc, tất cả họ đều từng chứng kiến cảnh t.h.ả.m thương của nhà họ Diệp.

Tô Nguyệt mất hai mươi phút mới bộ đến nơi tập kết, cô đến chất vấn viên d.ư.ợ.c sĩ Tây phụ trách lái xe tại điện thoại.

Đối phương trợn mắt . "Giám đốc Tô, cô bảo chúng ? Mọi đều đang bận dựng trại, dỡ thiết , lấy thời gian chạy một chuyến nữa để đón cô? Cũng xa lắm, cô chẳng đến ?"

Giọng điệu của , Tô Nguyệt nhíu mày: "Anh—"

"Mọi đều chọn xong chỗ ở , chỗ đều tranh hết, cô thời gian ở đây lải nhải, chi bằng tìm xem còn chỗ nào để ở ."

Câu Tô Nguyệt , vội vàng tìm trưởng thôn phụ trách sắp xếp chỗ ở.

"Bây giờ chỉ còn một phòng trống, một cụ già cô đơn ở, khi cụ mất thì bỏ ."

Mặt Tô Nguyệt lập tức biến sắc. "Chỗ c.h.ế.t thể cho ở?"

Trưởng thôn tỏ thông cảm, nghĩ thầm thể để thiệt thòi cho các thiên sứ áo trắng đến chữa bệnh cho , suy nghĩ xem nhà nào còn thể ở , chợt nhớ điều gì đó vỗ tay, kéo va-li của cô . "Còn một chỗ nữa, cô hãy với ."

"Vâng, cảm ơn trưởng thôn."

Trưởng thôn dẫn Tô Nguyệt đến nhà Diệp lão lão, hỏi thăm: "Diệp thẩm, bác cảm thấy thế nào ?"

Diệp lão lão đang radio, thấy đến, liền tắt máy. "Đỡ nhiều ."

Trưởng thôn thẳng vấn đề: "Diệp thẩm, đây là bác sĩ từ thành phố đến, còn chỗ ở nữa, nhớ nhà bác còn phòng trống, thể cho cô ở tạm ?"

Diệp lão lão lắc đầu: "Trưởng thôn, Tiểu Thất ."

Tô Nguyệt : " ngại cùng cô Tiểu Thất ở chung một chút."

Diệp lão lão còn gì, trưởng thôn từ chối : "Cô ngại."

Tô Nguyệt khó chịu nhíu mày, bản còn ngại, tư cách gì để ngại?

Diệp lão lão bỗng ho sặc sụa, cúi nôn ọe.

Trưởng thôn vội chạy . "Bác sĩ, cô mau xem."

Trong mắt Tô Nguyệt thoáng nét chán ghét, cô kiểm tra một chút, rút từ trong túi một viên kháng sinh. "Dùng tạm cái ."

Trưởng thôn giúp cho Diệp lão lão uống thuốc.

Diệp lão lão dần hồi phục, trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm: "May mà bác sĩ ở đây."

Tô Nguyệt ngẩng cằm lên. "Trưởng thôn, chuyện chỗ ở…"

Đột nhiên, Diệp lão lão ho một ngụm máu.

Tống Nhẫn trở về, chứng kiến cảnh .

 

Loading...