Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 138: Thi Thể Trên Sông
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:04:33
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Cảnh căng thẳng, bước một bước về phía cô.
Anh hình cao lớn, bờ vai rộng, che khuất tầm của cô .
Tống Nhẫn hiểu, "Sao thế?"
"C.h.ế.t ."
Trên sông nổi lềnh bềnh một thi thể, ngửa mặt lên trời, trương phình thành dạng " khổng lồ".
Là một đàn ông.
Tống Nhẫn định vượt qua để cho rõ, nhưng phản xạ của Bùi Cảnh nhanh hơn suy nghĩ, một tay kéo cô , tay đưa lên che mắt cô.
Trước mắt tối sầm , Tống Nhẫn sững sờ trong vài giây.
Ở Quỷ Sát, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng.
Khi nhiệm vụ, cô luôn là dẫn đầu, xông pha trận mạc, bảo vệ những khác.
Có thương, là trách nhiệm của cô, c.h.ế.t, cô trả giá.
Ấy mà giờ đây, cho cô thi thể.
Lòng bàn tay hàng mi mềm mại khẽ quẹt qua, tim Bùi Cảnh chợt thấy ngứa ngáy, tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
"Thôi đừng , sẽ gặp ác mộng đấy."
Bùi Cảnh Tống Nhẫn thể một chống đỡ nguy hiểm, sẽ sợ hãi cảnh tượng .
khi kịp phản ứng thì che mắt cô .
Có lẽ quá tìm kiếm cảm giác tồn tại chăng.
Cô mạnh mẽ đến mức chẳng cơ hội thể hiện.
Vân Vũ
"Không ."
Tống Nhẫn gạt tay , Bùi Cảnh còn tự cho là đúng mà ngăn cản cô nữa.
"Báo cảnh sát , chúng tiếp tục đào thuốc."
Gọi điện xong, Bùi Cảnh như một kẻ theo đuôi nhỏ bé bước theo lưng Tống Nhẫn, gặp một cây t.h.u.ố.c khác, liền nhận lấy dụng cụ trong tay cô, "Để nhé? Cô dạy ."
Tống Nhẫn thấy hăng hái, gật đầu: "Được, thử . Trước tiên tơi đất xung quanh, cố gắng đào bộ rễ lên."
Bùi Cảnh theo, cẩn thận đào bộ cây t.h.u.ố.c lên, nhẹ nhàng đặt giỏ, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, " khá năng khiếu ?"
Anh hỏi câu như chủ ý.
Tống Nhẫn sững sờ, liếc .
Ánh nắng rọi xuống, in lên mặt , phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Bùi Cảnh một diện mạo ưa , chẳng cần gì, chỉ ngắm thôi cũng đủ vui mắt.
Không thấy cô gì, Bùi Cảnh ngẩng mắt lên.
lúc, hai ánh mắt chạm .
Ánh mắt cô chút trống rỗng, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Cô... thích gương mặt của ?
Bùi Cảnh vốn chú trọng ngoại hình, tóc cũng thường chăm chút, dài thì cắt ngắn, để ý đến kiểu tóc, thứ duy nhất tốn thời gian là râu.
Lúc , cảm thấy mừng, cho diện mạo ưa .
Ít nhất nó cũng khiến cô thêm vài .
Hình như cũng lâu cắt tóc.
Gió nhẹ thổi qua, cành lá khẽ đung đưa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xiên xuống, bóng đổ lập lòe, lờ mờ in lên mặt Tống Nhẫn.
Ánh sáng chói mắt khiến cô tỉnh táo , đ.â.m thẳng đôi mắt chan chứa sự dịu dàng của Bùi Cảnh, trái tim đập mạnh một cái kiểm soát nổi.
"Thật sự khá năng khiếu đấy, dù luật sư, kiếm tiền bằng nghề đào t.h.u.ố.c cũng ."
Tống Nhẫn cố gắng giữ cho giọng của thật bình tĩnh, nhưng tốc độ tự chủ nhanh hơn một chút.
Nói xong, cô nhanh chóng rời mắt, dậy bước về phía bên , bắt đầu ngắt lá của những cây t.h.u.ố.c loại lá.
Cô chẳng chút phản ứng gì.
Xem gương mặt của cũng hấp dẫn đến thế.
Bùi Cảnh thầm nghĩ, lẽ thật sự chăm sóc kỹ cho khuôn mặt .
Đào xong thuốc, hai xuống núi.
Bùi Cảnh dừng chân núi, " đợi cảnh sát đến, cô về chăm sóc bà Diệp ."
"Được, cẩn thận."
Trên đường về, Tống Nhẫn ghé qua chỗ ở cũ của lão lang y.
Lão lang y khi kiếm tiền mua nơi , khi ông biến mất, trưởng thôn đưa chìa khóa cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-138-thi-the-tren-song.html.]
Đến vội, Tống Nhẫn mang theo chìa khóa, cô tìm thấy một sợi dây kẽm nhỏ, vài cái mở khóa.
Bước , cô ngửi thấy một mùi mốc nhẹ.
Trước khi cô rời , trong nhà vốn chất đầy thảo dược, nửa năm khi đây, lén lút chuyển hết sạch .
Tống Nhẫn thẳng trong, hai tay giữ lấy mép tủ, dùng sức kéo .
Tủ kéo , cô với tay tường, xé lớp giấy dán tường mốc .
Trên tường một lỗ hổng lõm xuống, bên trong đặt ba cuốn sách y học và một cây nhân sâm bảo quản kín.
"Con bé, nhớ lấy chỗ . Khi còn ở Tây Phụng thôn nữa, ba cuốn sách y học đều là của cháu. Còn cây nhân sâm , niên đại lâu lắm , tự nấu canh mà uống nhé."
Giọng thanh thoát nhưng già nua vang vọng bên tai.
Lần đầu gặp mặt, Tống Nhẫn ngợm lấm lem, lão lang y gọi cô là "con bé bẩn thỉu", cô tức giận, đáp "ông lão bẩn thỉu".
Ông những tức giận, mà còn ha hả, đưa cho cô một cái bánh bao, : "Xem như chúng đều thuộc 'gia tộc bẩn thỉu', cái mời cháu ăn."
"Cháu sẽ trả ông."
Nhận lấy bánh bao, cô vội vã chạy , khi cố ghi nhớ mấy loại thảo d.ư.ợ.c ông định thu mua.
Về , cô lên núi đào những thảo d.ư.ợ.c đó, đem bán cho lão lang y.
Ông mắng cô phí của trời, yêu cầu cô nghĩ cách học chữ, chỉ cần cô chữ, ông sẽ dạy cô cách nhận d.ư.ợ.c liệu, để đào thảo d.ư.ợ.c lên nguyên vẹn và bán giá cao.
Lão lang y cũng giống như bà Diệp, đều dạy cô tự lực cánh sinh.
Tống Nhẫn nhiều g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình họ Diệp, kết thúc tất cả, nhưng vì lời của bà Diệp và lão lang y, cuối cùng cô nhịn .
Lão lang y thì nhịn nổi.
Khi cô nhốt trong nhà suýt c.h.ế.t cháy, ông lén pha chế t.h.u.ố.c độc, định lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cặp vợ chồng đó.
Cô : "Ông lão, nếu ông bắt thì chẳng còn ai trả tiền cho cháu kiếm nữa, vết sẹo lưng cháu cũng chẳng ai chữa."
Lão lang y tức đến phì .
Nhớ cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Tống Nhẫn tự chủ nở nụ .
Cô lấy đồ vật , bỏ giỏ, định đẩy tủ về vị trí cũ thì ánh mắt chợt dừng ở một chỗ.
Trong khe tủ một túi châm cứu.
Cô lùi một bước, xổm xuống, với tay trong nhặt túi châm cứu bẩn thỉu lên.
Mở xem, kim bạc xếp ngay ngắn.
Đây là túi châm cứu lão lang y luôn mang theo bên .
Tại ở đây? Có từ đầu ở đây ?
Ông tự , là bắt ?
Tống Nhẫn cảm thấy hối hận, lẽ hai năm cô nên lấy đồ ở đây , thì sớm phát hiện sự bất thường .
Ánh mắt Tống Nhẫn tối sầm, đẩy tủ về vị trí cũ, rời .
Điện thoại rung lên, Chu Lân gọi tới, cô bắt máy.
"Chị ơiiiiii, em mất việc !"
Lúc , Chu Lân bước xuống ga tàu cao tốc, ngửa mặt lên trời than .
Công ty phỏng vấn là một công ty khởi nghiệp, thời gian nhận việc dời đến hôm nay.
Anh đến thành phố K sớm, thuê nhà xong xuôi, hôm nay đến báo danh thì danh sách tên .
Chị phụ trách tuyển dụng ám chỉ rằng vị trí của khác thế chỗ, và thế là một quen.
Chu Lân ngay lập tức nghĩ đến Chu Thừa. Hỏi qua một hồi, quả nhiên, chính là tên đó chiếm chỗ của .
Tống Nhẫn than vãn, chuyển khoản năm vạn, "Chị đang bận chút việc, cúp máy đây."
"Chị." Anh hít một , "Em thể tiếp tục đến nương nhờ chị ?"
Tống Nhẫn đáp: "Chị ở nhà, em đến chỗ trai chị !"
"Vậy chị khi nào về? Em đến chỗ Bùi đợi chị."
Tống Nhẫn im lặng vài giây, "Anh cũng nhà."
Chu Lân "Hả?" một tiếng, "Hai …"
"Cúp máy đây."
Tu!
Điện thoại vang lên tín hiệu bận.
Chu Lân nghi hoặc, tại Bùi và chị đều nhà? Chẳng lẽ hẹn hò ?