Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 147: Chuyện cũ

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:05:59
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Nhẫn kìm nén cảm giác khó chịu đó xuống, bước chân rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bùi Cảnh chú ý tới, dừng bước, thăm dò đưa tay trái , "Hay là…"

Nhìn thấy một bóng , tiếp nữa.

Tống Hoài khi xong việc, Tống Nhẫn đang ở đây khám bệnh cho , lập tức chạy tới ngay, khi thấy cảnh , nhanh chóng tiến gần, "Nhẫn Nhẫn, khỏe ?"

Tống Nhẫn lắc đầu: "Chỉ một chút thôi."

Tống Hoài chút do dự, , cúi xuống, "Anh cõng em."

Tống Nhẫn ngây bờ lưng rộng lớn mặt, trong khoảnh khắc quên mất phản ứng.

Trong ký ức, từng ai cõng cô.

"Nhẫn Nhẫn, lên ."

Việc châm kim vốn hao tổn khí huyết đến , nhưng với cô vô cùng khó khăn, cô thể từ chối ánh mắt hi vọng trong mắt Hà Thư.

Tống Nhẫn bước nhẹ một bước về phía , Tống Hoài ôm lấy khoeo chân cô, cõng cô lên.

Quần áo mùa đông dày và nặng hơn, cõng lên thấy nặng trịch, nhưng bước chân Tống Hoài vững, hầu như chao đảo.

Thì khác cõng là cảm giác như thế .

Rất ấm áp.

Tống Nhẫn dần dần thả lỏng, dựa lưng trai, ngửi thấy một mùi hương xà phòng giặt.

Họ sử dụng loại xà phòng giặt phát thống nhất, mùi hương quen thuộc.

Tống Hoài bước nhanh, về phía Bùi Cảnh, hạ giọng hỏi: "Sao thể mệt đến mức như ?"

"Tình hình bệnh nhân đó khá phức tạp."

Bùi Cảnh vô tình liếc mắt sang, ánh mắt rơi một khuôn mặt vô cùng xinh .

Ánh nắng chiếu mặt, cô vô thức nhíu mày.

Bùi Cảnh lùi nửa bước, che luồng ánh sáng đó.

"Đi, nhặt con d.a.o lên cho tao."

Một đám bé trai mười mấy tuổi tụ tập với , đứa dẫn đầu dùng chân đạp lên một bé gái bảy tám tuổi.

Bé gái tóc tai bù xù, mặt đầy bụi bẩn, xám xịt, trông chẳng khác gì một đứa bé ăn mày.

Đứa dẫn đầu dùng chân đạp mạnh lên vai cô bé, quát lên hung ác: "Bảo mày nhặt lên! Không thấy ?"

Ngay lúc đó, từ phía xa tới hai bóng lớn và nhỏ.

Người đàn ông đeo băng tay màu vàng liếc chúng với ánh mắt lạnh lùng, trong mắt chút gợn sóng, dường như cảnh bạo lực mắt chỉ là chuyện thường ngày, "Vân Xuyên, đừng g.i.ế.c c.h.ế.t ."

Giọng bình thản như nước c.h.ế.t.

Nói xong câu đó, đẩy mới mang tới , "Đây là mới, ngày mai bắt đầu huấn luyện."

"Ô, đồ chơi mới?" Vân Xuyên khóe miệng nhếch lên một nụ độc ác, dùng gót chân xoa mấy cái lưng bé gái, mới thong thả rút chân về, hướng về phía mới tới.

Vân Vũ

"Mày tên gì?"

"Diệp Thất."

Ánh mắt Diệp Thất quét qua bé gái đang sấp đất, đó ngẩng mắt về phía bé đang tiến tới chỗ .

Mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn vẻ trẻ con, khuôn mặt vuông, lông mày ngắn và thô, môi mỏng, khi , đáy mắt nhuốm vẻ âm hiểm.

Tạm thời cô đ.á.n.h , kể cả đám lưng .

Vân Xuyên cúi đầu, thẳng mắt cô, tay đưa về phía , "Đôi mắt thật đấy! Rất móc cho mù chúng."

Diệp Thất nghiêng đầu tránh né, ánh mắt chạm bé gái đang đất.

Trông cô bé còn nhỏ hơn cô.

"Cô bé tên gì?"

Trước khi bắt đầu nhận nhiệm vụ, của Quỷ Sát đều mã hiệu.

Những mới tới nơi , đa đều lộ vẻ kinh hãi sợ hãi, ví dụ như đang đất .

mặt ... trấn tĩnh.

Vân Xuyên cảm thấy hứng thú, "Cô tên Thẩm Hựu Hy, chữ Hy trong hi vọng, mày tới , đúng là cô thấy hi vọng thật."

"Tao quyết định , từ nay về , Diệp Thất là đồ chơi của Vân Xuyên."

Diệp Thất lập tức hiểu ý , sắc mặt cô đổi, ngẩng đầu đàn ông dẫn cô tới, "?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-147-chuyen-cu.html.]

Người đàn ông liếc Thẩm Hựu Hy, "Mày ở cùng phòng với cô ."

Nói xong, rời .

Diệp Thất bước về phía Thẩm Hựu Hy, "Dẫn về ký túc xá, cảm ơn."

Vân Xuyên ngơ, trong mắt lóe lên một tia u ám.

"Ca Vân, cần xử lý cô ?"

Vân Xuyên lạnh: "Đừng nóng vội, thời gian còn dài."

Thẩm Hựu Hy an , bởi vì Vân Xuyên để mắt tới Diệp Thất, nhưng ngờ rằng, Diệp Thất là một nhân vật lợi hại, khi xác nhận Quỷ Sát quy định đ.á.n.h c.h.ế.t , mỗi cô đều phản kích, chỉ nhắm Vân Xuyên, bỏ qua tất cả .

Từ chỗ đầy thương tích ban đầu đến chỗ áp đảo đ.á.n.h bọn Vân Xuyên tơi bời, cô trưởng thành nhanh hơn bất kỳ ai.

Mục tiêu của Vân Xuyên về Thẩm Hựu Hy.

Cô bé cầu xin Diệp Thất, "Chị, chị thể bảo vệ em ?"

"Anh trai em tiền, chỉ cần em ngoài, nhất định sẽ cho chị nhiều nhiều tiền."

Diệp Thất hỏi ngược : "Em nghĩ chúng thể ngoài ?"

Thẩm Hựu Hy im lặng, ánh mắt lập tức tối sầm .

Diệp Thất xoa đầu cô bé, "Tiểu Hy, chỉ cần em mạnh mẽ hơn bọn chúng, bọn chúng sẽ hại em."

Có lẽ là cảm nhận ấm từ Diệp Thất, Thẩm Hựu Hy trở thành tiểu t.ử theo chân cô.

Hai năm , đến lượt bọn họ theo đội ngoài mua sắm.

Đội trở về, cô và Tiểu Hy thể trở về.

Người Vân Xuyên g.i.ế.c nhất là cô, nhưng c.h.ế.t là Tiểu Hy.

dùng kim cứu cô bé, nhưng thất bại.

Tiểu Hy là đầu tiên cô châm cứu chữa bệnh.

Sau đó, cây kim của cô trở thành vũ khí sát nhân, bao giờ cứu nữa.

Tống Nhẫn tắt nước nóng, nước tan , khí lạnh cuốn theo ẩm ướt ùa mặt, như vô mũi kim nhỏ li ti, đ.â.m mạnh .

Tiểu Hy c.h.ế.t trong mùa đông lạnh giá.

Cứ như mười phút, Tống Nhẫn mặc quần áo một cách máy móc, sấy khô tóc, lấy một viên t.h.u.ố.c uống, ngã vật xuống giường, ngủ .

________________________________________

Khóa cũ rỉ sét phá hỏng, hai đẩy cửa bước .

Một trong hai vẻ mặt lo lắp, lệnh thấp giọng: "Nhanh tay lên, tìm thứ đó càng sớm càng ."

Tiệm t.h.u.ố.c Bắc lớn lắm, hai lục soát khắp nơi, tìm thấy gì.

Một liếc lớp bụi dày đáy tủ, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, "Dịch cái tủ ."

Tủ dịch , họ thấy tường giấy rách, và phía tường giấy là một lỗ hổng bí mật.

Lỗ hổng trống rỗng, thể nhận từng đặt thứ gì đó.

"Chắc lấy ."

Người trầm tư một lát, lên tiếng: "Mấy dân làng , Tống Nhẫn lúc nhỏ từng theo Mạc Lão học y, là cô ?"

"Đến chỗ ở của cô tìm thử xem."

"Tống Nhẫn dễ đối phó, chuyện cần tính toán kỹ."

Tám giờ tối.

Tống Nhẫn tỉnh dậy, thấy Bùi Cảnh đang ngủ sofa.

Sao ngủ ở đây?

Tống Nhẫn nghi hoặc, đến tủ lấy một chiếc chăn nhỏ, bước tới đắp lên .

lúc buông tay, Bùi Cảnh đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay cô.

Tóc dài, rối loạn, vài lọn tóc rủ xuống trán, đôi mắt tỉnh đầy cảnh giác và sắc bén, khi thấy là cô, khí tức sắc bén đó lập tức tan biến, chỉ còn sự ôn nhu.

"Em tỉnh ." Bùi Cảnh lên tiếng nhẹ nhàng.

Giọng ngủ dậy khàn, mang theo chút lười biếng và trầm thấp.

Hai ở quá gần, âm thanh dường như truyền tai cô sát bên tai.

Nhịp tim Tống Nhẫn vô cớ lỡ một nhịp.

 

Loading...