Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 158: Thức Trắng Đêm Trong Phòng Nghỉ Của Tống Nhẫn

Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:38:15
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cục Cảnh sát Thành phố Du.

Một cảnh sát bước nhanh , đặt một báo cáo vụ án khẩn cấp lên bàn, sắc mặt nghiêm trọng: "Phùng ca, ở thôn Song Hà xảy một vụ án hình sự, tình hình khá đặc biệt, nên chuyển giao cho chúng xử lý."

"Nạn nhân tên là Thực Thật, 37 tuổi, bố già yếu, chị gái là Triệu Nhu vì tội ngược đãi trẻ em, tống tiền nên kết án hai năm tù. Nghi phạm trong vụ án là Tống Nhẫn."

Phùng Tiểu Cẩn ngẩng đầu lên, kinh ngạc: "Tống Nhẫn?"

Anh kịp xử lý công việc đang dở, lập tức chộp lấy báo cáo vụ án, lướt nhanh qua nội dung, "Cậu mau tìm Chu đội. Cục trưởng dặn đặc biệt, bất kỳ việc gì liên quan đến Tống Nhẫn đều do Chu đội phụ trách xử lý."

"Rõ!"

Viên cảnh sát lập tức tìm . Chu Diễn xử lý xong một vụ án hóc búa, đang sắp xếp cho thuộc hạ báo cáo kết án, tin liền lập tức đến khu vực văn phòng.

"Chuyện gì thế?"

Phùng Tiểu Cẩn nhanh chóng bước đến, đưa tài liệu vụ án cho , giải thích: "Theo tình hình hiện tại, vụ án lớn lắm, một chứng cứ thực chất nào, một cách nghiêm khắc thì Tống Nhẫn thậm chí còn coi là nghi phạm."

Vừa lật xem tài liệu, Chu Diễn Phùng Tiểu Cẩn tiếp tục phân tích.

"Chắc chắn là cố tình nhắm Tống Nhẫn. Đối phương còn đưa bố của Thực Thật đến cổng sở cảnh sát, lóc ầm ĩ, ép chúng một kết luận."

"Họ lợi dụng dư luận để gây sức ép, nếu bối cảnh của Tống Nhẫn sâu, khả năng cao cô gánh vạ ."

Cái gọi là động cơ g.i.ế.c của Tống Nhẫn là vụ lừa đảo bảo hiểm từ nhiều năm , chỉ dựa điểm căn bản là vững.

Phùng Tiểu Cẩn hạ giọng: "Chắc chắn là gây sức ép, cảnh sát thị trấn cố tình báo cáo vụ án lên, để chúng nhúng tay ."

Sắc mặt Chu Diễn âm trầm.

Lúc Tống Nhẫn vẫn đang ở Tây Phụng thôn, ngày đêm bận rộn chống dịch, kẻ lén lút giở trò bẩn thỉu như để hãm hại cô.

"Việc điều tra cho manh mối. Đến thôn Song Hà!"

Suốt nhiều ngày liền cắm đầu trong phòng thí nghiệm, để tiết kiệm thời gian, Tống Nhẫn đơn giản dọn luôn ở trong phòng nghỉ.

Hôm nay nghỉ sớm, cô định khắc con dấu.

Trên bàn đặt một khối ngọc thạch màu sắc rực rỡ tựa như máu, chất liệu gần giống với con dấu trong tay cô.

Không bao lâu.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng. Tống Nhẫn dừng động tác trong tay, dậy mở cửa.

Ngoài cửa, ánh đèn vàng ấm áp cuốn lấy màn đêm, trải dài lưng Bùi Cảnh. Tống Nhẫn rõ thần sắc của , hỏi: "Có chuyện gì ?"

Bùi Cảnh khẽ giơ tay lên, trong tay cầm theo đồ ăn đêm, trong mắt ánh lên ánh sáng dịu dàng: "Đồ ăn đêm, cháo hải sản, còn thịt bò nướng."

ăn nhiều trong bữa tối.

Tống Nhẫn ngửi thấy mùi thơm, cái bụng hợp thời cơ phát tiếng kêu phản đối. Cô sang một bên: "Ngoài lạnh, ."

Bùi Cảnh bước , đặt hộp đồ ăn lên bàn nhỏ sofa, mở .

Tống Nhẫn rửa tay xong, xuống cạnh sofa, ánh mắt đặt lên đồ ăn, ngẩng đầu : "Đây là tự nấu riêng ?"

Bùi Cảnh nhớ cảnh tượng mấy tình nguyện viên vây lên đòi ăn lúc nãy, thần sắc bình tĩnh, mặt biến sắc đáp: "Không ."

Anh vô tình ngẩng mắt lên, tầm mắt lướt qua mặt bàn phía cô, hai khối ngọc thạch sắc nét ấm áp lọt tầm mắt, một lớn một nhỏ, ánh đèn tỏa ánh sáng mềm mại.

"Em đang khắc ngọc?"

Tống Nhẫn gật đầu, "Ừ" một tiếng.

Trong miệng cô đang ngậm cháo, giọng khó , thêm chút ấm áp, lạnh lùng như khi.

Bùi Cảnh nở một nụ : "Anh từng học qua khắc ngọc, cần giúp gì ?"

Tống Nhẫn sững sờ: "Được."

Cô mới tiếp xúc với khắc ngọc lâu, thành phẩm khắc còn thô ráp, cao thủ sẵn ở đây, cô lý do gì để từ chối.

Bùi Cảnh dậy, phía vang lên giọng của Tống Nhẫn: "Cứ khắc theo kiểu dáng của con dấu ."

Nhìn rõ hình dáng con dấu, thần sắc Bùi Cảnh biến đổi: "Đây là... Quốc Y ấn của phái Trịnh?"

Tống Nhẫn: "Ừ, thứ Lý Kính Chi tìm chính là cái ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-158-thuc-trang-dem-trong-phong-nghi-cua-tong-nhan.html.]

Bùi Cảnh chút chấn động: "Vật quan trọng như , em trực tiếp với ?"

Cô hỏi ngược : "Em cần giấu ?"

Vân Vũ

Bùi Cảnh khẽ: "Với khác thì cần."

Tống Nhẫn cúi đầu ăn đồ, bỗng chốc lờ mờ nhận , cô theo bản năng xem Bùi Cảnh như nhà .

Bạn bè cũng coi như là nhà, dường như cũng .

Tống Nhẫn ăn xong, Bùi Cảnh : "Em nghỉ , khắc thêm chút nữa về."

Tống Nhẫn thực sự buồn ngủ, nghĩ ngợi gì liền gật đầu: "Ừ, về sớm ."

...

Ngủ sớm, Tống Nhẫn sáu giờ dậy.

Mở cửa, hình ảnh lọt tầm mắt là Bùi Cảnh vẫn ghế. Trong khoảnh khắc, cô mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Bùi Cảnh?"

Bùi Cảnh đầu cô, mím môi khẽ, nhấc hai con dấu bàn lên: "Anh khắc xong ."

Anh dậy bước , đặt hai con dấu trông bằng mắt thường giống hệt mặt cô: "Em xem thử thế nào?"

Ánh mắt Tống Nhẫn quét qua giữa hai con dấu, trong khoảnh khắc tìm chút khác biệt nào.

khỏi cảm động, đưa tay lấy con dấu, ngẩng đầu lên, rõ quầng thâm mắt Bùi Cảnh, sững sờ : "Anh thức trắng đêm ?"

Bùi Cảnh thần sắc thoải mái, một chút mệt mỏi vì thức đêm, trong giọng mang theo sự phóng khoáng: "Không để ý quên mất thời gian, , giờ ngủ bù vẫn kịp."

Anh trông vẻ tinh thần sảng khoái, trong mắt dường như lấp lánh ánh sáng.

Rất giống biểu cảm đòi khen của Khương Âm.

Nghĩ đến đây, cô khỏi nhướng mày, theo bản năng lên tiếng: "Anh khắc ."

"Cảm ơn lời khen."

Tống Nhẫn: "?"

Chẳng lẽ lời cảm ơn nên là cô ?

Trước khi cô kịp lời cảm ơn, Bùi Cảnh hướng về phía cửa, để một câu: "Anh đây, em đừng quên đến nhà ăn ăn sáng."

Kể từ khi bắt đầu bận rộn, nhiều phụ nữ nhiệt tình trong thôn tự phát tổ chức để giúp nấu ăn.

Trước khi đóng cửa, ánh mắt lướt qua mái tóc rối của Tống Nhẫn.

Đây thực sự là đầu tiên thấy dáng vẻ khi cô ngủ dậy.

Tóc tai bù xù, trông chút đáng yêu.

Rầm!

Cửa đóng .

Bùi Cảnh bước xuống bậc thềm.

Trong màn đêm mờ ảo, thoáng thấy bóng tảng đá xa.

Xung quanh yên tĩnh tăm tối, cảnh tượng kỳ lạ , nếu là nhát gan, e rằng hét thất thanh.

Dù bình tĩnh như Bùi Cảnh, tim cũng lỡ mất vài nhịp.

Tống Hoài thẳng tắp, toát một áp lực vô hình.

Lúc , đang dùng ánh mắt phức tạp mang theo chút hoài nghi chằm chằm .

Rõ ràng chuyện , nhưng Bùi Cảnh vẫn hối hận, nuốt nước bọt.

"Chào buổi sáng."

Anh cố gắng bước tới, bước chân nhanh chậm.

Không khí trở nên ngượng ngùng.

"Đêm qua thức trắng đêm ở đây?" Tống Hoài lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng trầm thấp và bình tĩnh, thể đoán vui giận.

 

Loading...