Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 185: Có Ngon Hơn Đồ Bùi Cảnh Nấu Không?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:48:20
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay Tống Nhẫn đang định nhấn nút chỉnh âm lượng bỗng khựng .
Cô liếc Bùi Cảnh, trong lòng thoáng chút kỳ quái, lặng lẽ rút ngón tay , hạ giọng : "Không gì thể cả."
Bùi Cảnh nhếch môi: "Vậy thì ."
Ánh mắt Tống Nhẫn đáp xuống màn hình điện thoại, "Sư phụ, đó thì ? Đã bán ?"
Đầu dây bên , Mạc Lão cao giọng hơn, trong giọng đầy vẻ đắc ý: "Làm mà bán chứ, cái tên Trần Vụ tự xưng là sư của cô ôm bức vẽ của cô mừng rỡ lắm, ngày nào cũng lẩm bẩm hỏi khi nào mới gặp cô."
Cố Bắc Dịch thậm chí còn tới tận Hiệp hội Mỹ thuật, ngại bỏ giá gấp ba để mua bức tranh.
Trần Vụ trực tiếp tuyên bố, cho gấp mười cũng bán, đây là tranh của sư tỷ .
Không mua tranh, Cố Bắc Dịch cuống cuồng bỏ , Mạc Lão lập tức gọi điện cho t.ử của để than thở.
Nghe giọng điệu , Tống Nhẫn đoán cuộc sống của sư phụ cô ở Hiệp hội Mỹ thuật thoải mái đến nhường nào, tầm mắt quét qua một bàn thức ăn, cô thở dài: "Bùi Cảnh cả một bàn món ngon, sư phụ tới thật đáng tiếc."
Con nhóc quả nhiên vẫn như xưa, cách chuyện khiến tức điên, Mạc Lão lạnh lùng : "Ta ở đây ăn cũng tệ, ghen tị ."
Tống Nhẫn ngây thơ hỏi: "Có ngon hơn đồ Bùi Cảnh nấu ạ?"
Mạc Lão: "..."
"Cô đúng là giỏi chuyện thật."
Tống Nhẫn: "Còn , còn , cần con chụp ảnh gửi cho sư phụ ?"
Tút tút!
Điện thoại cúp.
"Alo, sư phụ?" Tống Nhẫn cầm điện thoại lên xem, "Sao cúp ?"
Bùi Cảnh khuôn mặt đầy vẻ bối rối của cô, đột nhiên cảm thấy thương Mạc Lão.
Anh hắng giọng, cầm muôi canh lên múc một bát canh, nhẹ nhàng đặt mặt Tống Nhẫn, "Ăn cơm ."
Tống Nhẫn gật đầu: "Ừ."
Cô mở camera chụp một bức ảnh, gửi cho sư phụ, mới tắt điện thoại bắt đầu dùng bữa.
Rõ ràng hứa từ lâu, ai bảo sư phụ thất hứa, để thầy thèm một chút mới .
Bùi Cảnh chợt nhớ một chuyện, mỉm : "Hồi lâu tình cờ gặp Cốc lão, ông cô đồng ý đến Đại học Du giảng viên hướng dẫn, vui."
Hồi còn ở Tây Phụng thôn, Tống Nhẫn vì chuyện nghiên cứu mà ít gọi điện cho Cốc lão.
Ngày đầu tiên dịch bệnh kết thúc, Cốc lão như thường lệ gửi tin nhắn hỏi cô đổi suy nghĩ .
Đến khi cô trả lời ông mới chuyện cô đồng ý từ lâu.
Đám trẻ con đều tưởng khác sẽ với Cốc lão, kết quả là chẳng ai cả.
Tống Nhẫn mím môi khẽ: "Bọn họ khá ngoan ngoãn, dạy dỗ cũng phiền phức lắm."
Mấy đứa trẻ mới nghiệp, xa, thực sự lời.
"Bọn họ nỗ lực, cũng ngoan."
Cùng việc mấy tháng, Bùi Cảnh cũng ấn tượng về họ.
Anh như vô tình mở lời: "Lúc nãy Cố Bắc Dịch đột nhiên tới tìm cô, chuyện gì ? Cần giúp gì ?"
Tống Nhẫn lắc đầu: "Không cần, cần để ý tới ."
Cố Bắc Dịch khi đến Tây Phụng thôn giúp đỡ bán bức tranh , vì bồi thường ba trăm triệu, bức tranh thuộc về , bán cũng gì sai.
Chỉ là cô hiểu tại chạy đến Hiệp hội Mỹ thuật để mua bức tranh.
Tống Nhẫn cầm bát canh Bùi Cảnh múc lên, từ từ uống một ngụm, chợt nghĩ tới điều gì đó mà động tác khựng .
Chẳng lẽ...
Anh cứu là Tô Nguyệt?
Hừ, đúng là một kẻ ngu ngốc.
Lúc đó phận của Tống Nhẫn là giáo sư KY, chịu trách nhiệm, cứu là việc nên .
Lúc đó bảy tám bệnh nhân nặng, cô đều cứu hết.
Nếu Cố Bắc Dịch bây giờ nông nỗi , lúc đó cô chọn cách lờ .
Bớt cứu một , sẽ nhàn hơn nhiều.
Nhận thấy động tác của Tống Nhẫn, Bùi Cảnh hỏi: "Có chuyện gì ?"
Tống Nhẫn hỏi: "Luật sư của Tô Nguyệt là do Cố Bắc Dịch mời ?"
Bùi Cảnh trả lời "Chắc là " thì điện thoại liền rung lên, tin nhắn mới hiện lên.
Trương Hựu: [Bùi luật, họ Tô đổi luật sư khác để thương lượng với chúng , thông tin nhân của cô em gửi cho đó.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-185-co-ngon-hon-do-bui-canh-nau-khong.html.]
[Là một luật sư thiết với nhà họ Tô, chức danh chỉ thấp hơn một chút, là chuyên gia trong lĩnh vực , Bùi luật cẩn thận đấy.]
Bùi Cảnh xem xong tin nhắn, ngẩng đầu lên : "Tô Nguyệt đổi luật sư , do nhà họ Tô mời, Trương Hựu là chuyên gia trong lĩnh vực ."
Tống Nhẫn: "Sẽ khó đối phó lắm ?"
Bùi Cảnh khẽ mỉm , "Không, ít nhất là khởi tố hai năm."
Tống Nhẫn nhíu mày , "Hai năm là khá ."
*
Cố Bắc Dịch trở về nhà, bước phòng khách thấy Cố lão gia và Lục Tây Châu đang bàn bạc chuyện.
Nhìn thấy , Cố lão gia sắc mặt khó hơn mấy phần, "Dạo cháu hết thế?"
Có Lục Tây Châu đối chứng, Cố lão gia càng Cố Bắc Dịch càng thấy mắt.
Chỉ yêu đương, theo đuổi cái gọi là lý tưởng vớ vẩn, chuyện gì lợi cho công ty thì một tay cũng chịu sức.
"Ông bảo cháu liên lạc nhiều với Thí Tân Văn, tranh thủ giành lấy hợp tác, cháu ?"
Cố Bắc Dịch liên lạc vài thành bỏ cuộc.
Anh và Tống Nhẫn thành như thế , Thí Tân Văn thể nào đồng ý hợp tác với Cố thị.
Cố Bắc Dịch trả lời: "Ông nội, cô Thí về nước là vì Tống Nhẫn."
Vân Vũ
"Cô để trống lịch trình cả mấy tháng trời chỉ vì Tống Nhẫn ở Tây Phụng thôn, căn bản thể nào đồng ý hợp tác với Cố thị."
Chân mày Cố lão gia nhíu chặt thành hình chữ "Xuyên", cao giọng: "Vậy thì cháu hãy biến cái thể thành thể !"
"Nếu cháu và Tống Nhẫn ly hôn, cần những chuyện !"
, nếu ly hôn với Tống Nhẫn, chắc chắn như thế .
Cố Bắc Dịch vẻ mặt tiêu điều, trầm mặc năng gì.
Cố lão gia thấy bộ dạng suy sụp của , cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, chút bất lực, hít một thật sâu, đổi chủ đề: "Cháu rút luật sư cho Tô Nguyệt ?"
"Vâng." Cố Bắc Dịch gật đầu, "Sau chuyện của cô liên quan gì đến cháu nữa."
Cố lão gia sắc mặt dịu đôi phần, giọng chút vui mừng: "Chia tay là ."
Cố Bắc Dịch ậm ừ đáp : "Cháu về phòng đây."
Nói , hướng về cầu thang, bóng lưng chút tang thương.
Cố lão gia tưởng đang buồn vì chia tay, thêm gì nữa, chỉ thở dài, về phía Lục Tây Châu: "May mà Cố thị còn cháu, thì ông nội già chống đỡ nổi."
"Tây Châu, cháu giữ mối quan hệ với Tổng giám đốc Thẩm, thiếu gì cứ với ông nội."
Lục Tây Châu ôn hòa, "Vâng ạ."
Nói chuyện với Cố lão gia một lúc, Lục Tây Châu rời , lên xe liên lạc với Thẩm Ninh.
"Ninh ca, vai thế nào ?"
"Em về Du Thị ."
Lục Tây Châu kinh ngạc: "Anh về ? Vậy còn Mạc Ôn... tiểu thư thì ?"
Biết Thẩm Ninh nhập viện, Mạc Ôn ở chăm sóc, chịu .
Thẩm Ninh "Ừm" một tiếng, "Chúng đang đường về Ngự Viên, công việc đó em theo dõi giúp, dưỡng bệnh một thời gian."
Lục Tây Châu nhận lời: "Vâng, em đến Ngự Viên ngay bây giờ."
…
Tống Nhẫn trở về phòng, nhận tin nhắn của Tạ lão.
[Nhóc con, dạo bận ?]
Tống Nhẫn trả lời: [Dạ bận ạ.]
Tạ lão: [Ngày mai thể phiền cháu chạy một chuyến ? Ông già dạo nay ho dữ dội lắm, cảm thấy khỏe, nhờ cháu xem giúp.]
Tống Nhẫn nhận lời: [Dạ , ngày mai cháu sẽ tới sớm.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Nhẫn mở phần mềm Lá Phong, tìm thông tin liên lạc của Bạch Hồ, hỏi: [Có tin tức gì ?]
Bạch Hồ: [Lão đại, em đang định nhắn tin cho chị đây!]
[Em đến Du Thị, Hoa Quốc .]
Đính kèm theo là định vị.
[Gặp mặt chuyện nhé.]