Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 201: Em Lấy Tư Cách Gì Mà Hận Tôi?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:16:02
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạc Ôn từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ mặt, dù cô che giấu, vẫn thể nhận thấy sự sợ hãi và lo lắng le lói đó.
Rốt cuộc Tống Nhẫn gì với cô ?
Trong ký ức của Thẩm Ninh, Mạc Ôn vốn dĩ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, hầu như thứ gì khiến cô run sợ.
Đón lấy ánh mắt dò xét của Thẩm Ninh, Tống Nhẫn lạnh lùng đầu sang hướng khác, khi tầm mắt lướt qua Mạc Ôn, trong mắt cô lộ một chút băng hàn.
Không khó để nhận , những vết thương Tiểu Hy liên quan đến Mạc Ôn.
Vậy thì, việc Tiểu Hy bắt Quỷ Sát, liên quan đến cô ?
Tống Nhẫn dậy.
Lúc , đạo diễn cũng thu dọn xong chiếc hộp, ông thề sẽ để họ đụng một nào nữa.
Chất lượng đến cũng chịu nổi thêm một rơi rớt nữa.
“Nghịch ca, chân em đau lắm.”
Mặt mày Mạc Ôn đầy vẻ đau đớn, cơn đau khiến cô gần như ngất .
Thẩm Ninh trầm tư vài giây, cúi bế cô lên, khi rời sâu Tống Nhẫn một cái.
Đạo diễn lúc chỉ chú ý đến chiếc hộp, để ý đến dòng chảy ngầm đang diễn giữa ba họ.
Ông cúi xuống bế chiếc hộp, một bất cẩn, chiếc hộp trượt mặt đất.
Tống Nhẫn mỉm đạo diễn, “Cần giúp một tay ?”
Đạo diễn lập tức lắc đầu: “Không cần.”
Thật kỳ lạ, Tống Nhẫn bế chiếc hộp một cách dễ dàng, đến tay ông nặng đến thế?
Lẽ nào sức lực của ông còn kém hơn một cô gái nhỏ?
Lần , đạo diễn dồn hết sức, run rẩy bế chiếc hộp lên, nhưng hai bước chịu nổi, nặng đến mức ông còn sức để đặt chiếc hộp xuống.
“Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh, sắp đổ !!”
Tống Nhẫn lập tức đưa tay đỡ lấy, “Đạo diễn, dẫn đường giúp nhé.”
Đạo diễn ngây cô, thể tin nổi: “Cô, cô cô... cô khỏe thế!”
Thật tổn thương lòng tự trọng.
Một cô gái mảnh khảnh như bế lên dễ dàng, còn ông bế nổi!
Tống Nhẫn do bẩm sinh sức khỏe, mà là do luyện tập mà thành, “Tập luyện nhiều một chút là thôi.”
Đạo diễn phía dẫn đường, chợt nghĩ đến điều gì đó liền dừng bước đột ngột, “Vậy lúc nãy cô cố ý hả? Cô cố ý…”
Đập chân Mạc Ôn?
Tống Nhẫn đáp bằng một nụ mỉm, đạo diễn hiểu .
“Cô thật là to gan, Mạc Ôn sẽ trả thù cô đấy.”
Tống Nhẫn: “Không .”
Đạo diễn thở dài: “Lần đừng đập những thứ quý giá của nữa nhé.”
Tống Nhẫn ngoảnh mặt sang hướng khác, “Dù cũng là tiền của Tổng giám đốc Thẩm, đạo diễn lo lắng.”
Ủa?
Cũng lý đấy!
Dù cái Mạc Ôn gây chuyện cũng là của Tổng Thẩm, bỏ tiền là đương nhiên.
Nghĩ như , bước chân đạo diễn nhẹ nhàng hơn hẳn, “Chuyển xong cái thì cô tìm Khương Âm chơi , cần những việc , nhân viên .”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.”
“Không chi.”
Một cô gái thật lễ phép.
Ấn tượng của đạo diễn về Tống Nhẫn càng hơn.
Khương Âm trang điểm xong chuẩn phim, Tống Nhẫn một bên xem.
Đạo diễn: “Action!”
Diễn viên đối thủ của Khương Âm xuất hiện, cô lập tức nở nụ quyến rũ, nhưng khi liếc thấy Tống Nhẫn, cô sững sờ trong giây lát.
Đạo diễn: “Cut!”
“Khương Âm, phản ứng của em chậm , đang nghĩ gì !”
“Làm .”
Sau đó, Khương Âm NG vài , đều là do đúng.
Tống Nhẫn lúc mới hiểu , vấn đề ở chính cô.
Cô bất lực mỉm , chỉ tay về hướng khác với Khương Âm, rời .
Khương Âm ngượng ngùng lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-201-em-lay-tu-cach-gi-ma-han-toi.html.]
C.h.ế.t tiệt, bạn ở hiện trường, cô diễn nổi một chút nào.
Buổi chiều, Thẩm Ninh đến trường , Mạc Ôn đến, tổn thương cơ đang nghỉ dưỡng trong bệnh viện.
Lúc đó Tống Nhẫn tính toán vị trí, để Mạc Ôn thương quá nặng.
Mục đích của cô là trêu chọc .
Tống Nhẫn đang sách, đột nhiên mắt tối sầm, chặn mất ánh sáng.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt.
Dù ngược sáng rõ, Tống Nhẫn vẫn thể cảm nhận ánh mắt soi mói chút che giấu của đối phương.
Thẩm Ninh kéo ghế, trực tiếp xuống mặt cô.
“Cô Tống, chuyện một chút nhé?”
Tống Nhẫn gập sách , dựa lưng ghế, khóe môi nhếch lên, giọng điệu thong thả: “Anh đây , thể ?”
Thẩm Ninh liếc cô, trong mắt lóe lên một tia sắc thái thâm trầm, “ với Mạc Ôn, cô đập chân cô , sẽ cho c.h.ặ.t c.h.â.n cô để trả thù cho cô .”
“Cô , cô cũng cố ý, chuyện cô sẽ tự giải quyết với cô, bảo cần nhúng tay .”
“Nếu là đây, nhúng tay cô sẽ vui.”
Tống Nhẫn nở nụ lạnh lùng châm chọc: “Tổng Thẩm đến đây để khoe khoang với rằng vị hôn thê của thật nhân hậu ?”
Thẩm Ninh mỉm , nụ chạm đến đáy mắt, “ là nhân hậu bằng cô Tống, dù cô vì bạn , dám trực tiếp tay với .”
“Trước đây cô Tống cũng nhân hậu như ?”
Tống Nhẫn trực tiếp đối mặt với ánh mắt của , châm chọc nhẹ nhàng: “Dường như Tổng Thẩm đang hận , lấy tư cách gì mà hận ?”
Trong mắt Thẩm Ninh phủ một lớp sương mù nguy hiểm, nở một nụ tự chế giễu: “ là tư cách hận cô, cô cảm thấy tư cách g.i.ế.c cô ?”
Tống Nhẫn nhếch môi, “Đợi Tổng Thẩm tra rõ chân tướng sự việc, chúng hãy thảo luận vấn đề , cảm thấy…”
“Khả năng tự sát sẽ cao hơn.”
Hắn trầm giọng: “Vậy, cô gì với Mạc Ôn?”
Tống Nhẫn khẽ chớp mắt, khóe miệng mang theo nụ thoáng hiện, “Tổng Thẩm g.i.ế.c , tại với ?”
“Cô , sẽ c.h.ế.t càng nhanh hơn.”
“Nghịch ca!!”
Mạc Ôn từ cửa kính xe hét lên, đó liền mở cửa xe bước xuống, mu bàn chân đau nhói, sắc mặt cô lập tức biến sắc, nhưng vẫn cố nén đau đớn bước tới, “Hai đang gì ?”
Vân Vũ
Câu vẫn là của Thẩm Ninh buổi sáng.
Giờ đây đổi thành Mạc Ôn.
Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ninh, Mạc Ôn bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Không nhập viện ? Sao trở về?” Thẩm Ninh hỏi.
“Ở trong bệnh viện thật là ngột ngạt.” Mạc Ôn từ từ tiến gần, “Nghịch ca, cứ lo việc của , Tống Nhẫn đau chân em, sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em.”
Sau đó, ánh mắt cô đầy ẩn ý về phía Tống Nhẫn đang một bên, “Trợ lý Tống, cô đúng ?”
Tống Nhẫn vẫn giữ tư thế thư thái, chỉ nhướng mày, “Tiểu thư Mạc Ôn lý.”
Mạc Ôn với Thẩm Ninh: “Nghịch ca, nhanh , đừng để lỡ chuyện chính.”
Thẩm Ninh sắc mặt vẫn lạnh lùng, “Ừ.”
Hắn hề do dự, động tác rời dứt khoát.
Nhìn thấy Thẩm Ninh rời , nụ mặt Mạc Ôn lập tức biến mất, đó là vẻ lạnh lùng.
Cô đến chỗ Thẩm Ninh , xuống, ánh mắt như d.a.o đ.â.m thẳng Tống Nhẫn, “Những lời cô buổi sáng, rốt cuộc ý gì?”
Thẩm Hựu Hy bắt cóc khi mới bảy tuổi.
Bao nhiêu năm trôi qua, Thẩm Ninh luôn tìm kiếm cô bé.
Vì , sớm điều tra cái c.h.ế.t của Thẩm Hựu Hy liên quan đến Tống Nhẫn, nên mới tự nguyện đến Hoa Quốc, vì cô .
Mạc Ôn vốn định ngoài cuộc, nhưng ngờ Tống Nhẫn nhiều chuyện như .
Cách xử lý nhất là g.i.ế.c c.h.ế.t cô .
Tống Nhẫn dám với cô chuyện , ắt hậu chiêu.
Cô thể hành động bừa.
Tống Nhẫn: “Thẩm Ninh g.i.ế.c , chỉ rõ chân tướng sự việc mà thôi.”
Mạc Ôn ánh mắt nghi ngờ: “Đơn giản thôi ?”
“Chỉ đơn giản thôi.”
Ý sát khí trong mắt Mạc Ôn vơi bớt vài phần, “Tiểu Hy đây thật sự từng tổn thương, dám với Nghịch ca…”