Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 217: Vì Sao Ngươi Còn Sống?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:16:18
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Âm chấm đỏ màn hình, "Định vị của Bạch Hồ biến mất tại địa điểm ."
Sau đó, cô phóng to bản đồ, tra cứu thông tin về nơi .
"Nơi hẻo lánh, tên Lục Tây Châu." Sắc mặt Khương Âm trở nên nghiêm trọng, "Vậy là Bạch Hồ Thẩm Ninh bắt ?"
" ."
Đã dự đoán , Tống Nhẫn quá chấn động, chỉ là sự việc khó giải quyết.
Thẩm Ninh là Bạch Hồ thể g.i.ế.c.
" tìm Bạch Hồ."
Khương Âm lo lắng cô, "Đây là lựa chọn của chính Bạch Hồ, là của Quỷ Sát, dám nhận đơn, thì sự chuẩn mạng sống bất cứ lúc nào."
Thần sắc Tống Nhẫn ngưng trọng, "Bạch Hồ điều thực hiện nhiệm vụ, phần lớn khả năng là do liên lụy. Lần sẽ rõ chuyện ."
Khương Âm hiểu rõ tính cách Tống Nhẫn, thể ngăn cản, chỉ thể dặn dò: "Nhất định chú ý an , gì quan trọng hơn bản ."
Nói , cô đưa chìa khóa xe cho Tống Nhẫn.
"Được." Tống Nhẫn tiếp nhận chìa khóa xe, chút do dự, nhanh chóng rời .
Hành trình hai giờ đồng hồ, khi cô đến địa điểm trời tối.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, toát một luồng khí tàn lạnh.
Vân Vũ
Ánh đèn ở phía xa thì cực kỳ sáng.
Tống Nhẫn xuống xe, hướng về phía nguồn sáng tới.
Cô cố ý che giấu hình, lâu , những nòng s.ú.n.g đen kịt lập tức chĩa thẳng cô.
Người cầm đầu cô một cái màn hình điện thoại, "Chính là cô , dẫn !"
Có định túm lấy cánh tay Tống Nhẫn, cô trực tiếp chặn tay đối phương , " tự ."
Người cầm đầu nhớ ánh mắt thâm thúy của Thiếu chủ Ninh khi bắt , trong lúc nắm chắc thái độ của Thiếu chủ với , nghĩ vẫn khó quá mức, "Đi theo."
Tống Nhẫn theo họ bước cửa, ánh mắt đầu tiên liền thấy Bạch Hồ.
Bạch Hồ ép quỳ đất, đầy vết máu, phía một đàn ông cầm trường đao, lưỡi đao lạnh lẽo lóe sáng áp sát động mạch chủ của .
Một bên, Thẩm Ninh ghế sofa, ánh mắt Tống Nhẫn toát sự khinh miệt, "Ngươi đến đúng lúc đấy."
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Hồ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn dĩ vô hồn lóe lên một tia hoảng sợ.
"Lão đại... , đừng quan tâm đến ."
Giọng run rẩy, vì tâm trạng kích động, động đậy, lưỡi đao cắt da ở bên cổ, m.á.u tươi thấm .
Tống Nhẫn Bạch Hồ, ánh mắt thăm thẳm: "Hoắc Ngang ép ngươi đến đây?"
Bạch Hồ c.ắ.n răng, im lặng.
Tống Nhẫn: "Xin , là liên lụy đến ngươi."
Trên đau đớn thế nào Bạch Hồ cũng rơi nước mắt, nhưng câu , lập tức nhịn nữa.
Trong mắt Thẩm Ninh bùng lên sát ý lạnh lùng, trong nháy mắt bóp nát ly rượu trong tay.
"Tống Nhẫn, ngươi còn nên xin ."
Mảnh thủy tinh vẫn còn sót trong lòng bàn tay, Thẩm Ninh xoa xoa kỹ, đầu ngón tay lập tức thấm máu.
Hắn như , dậy, từng bước tới, tầm mắt ghim chặt lấy Tống Nhẫn, "Lúc đó, ngươi sống sót trở về như thế nào?"
Tống Nhẫn nghiêng đầu, nụ trong mắt lạnh lẽo, "Thẩm tổng cho rằng, nên sống ?"
Trong bóng tối, Mạc Ôn vội vã chạy đến thấy hai nhắc đến Thẩm Hựu Hy, bước chân đột nhiên dừng .
Năm ngón tay đang xòe từ từ nắm chặt, trái tim vì căng thẳng đập mạnh.
Cô trốn trong bóng tối, bước thêm bước nào nữa.
"Tiểu Hy c.h.ế.t, vì ngươi còn sống."
Tròng đen mắt Thẩm Ninh bùng cháy ngọn lửa u ám của sự phẫn nộ và biến thái, bao trùm sát ý ngùn ngụt.
Hắn hiểu, tại c.h.ế.t là cô.
Mà là em gái của !
Sát ý xung quanh Thẩm Ninh gần như hóa thành thực chất, giống như những lưỡi d.a.o nhọn đ.â.m thẳng Tống Nhẫn.
Dù cách một , Mạc Ôn vẫn thể cảm nhận rõ ràng.
Cô vốn tưởng nhiều năm như , Thẩm Ninh sẽ dần quên Thẩm Hựu Hy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-217-vi-sao-nguoi-con-song.html.]
Không ngờ sự coi trọng em gái của vượt xa dự đoán của cô.
Tống Nhẫn lùi bước, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Thẩm Ninh, " vì còn sống liên quan đến , nhưng cái c.h.ế.t của em gái thể thoát khỏi liên quan đến , trách..."
"Chỉ thể trách bản bảo vệ cô , chỉ phẫn nộ vô năng."
"Lão đại..." Bạch Hồ lo lắng Tống Nhẫn đắc tội Thẩm Ninh sẽ .
"Thẩm Ninh, cái c.h.ế.t của Tiểu Hy liên quan đến lão đại!"
"Kẻ hại c.h.ế.t Tiểu Hy, cô g.i.ế.c ."
Thẩm Ninh nhạo, xuống Bạch Hồ, "Ngươi chỉ là một tù nhân, dựa tư cách gì để những lời ?"
"Chẳng lẽ Tiểu Hy liên lụy mà c.h.ế.t ? Giống như bây giờ, ngươi cô liên lụy rơi tay ."
Ánh mắt Bạch Hồ kiên định: "Vậy thì ! Cái c.h.ế.t của là mệnh của , liên quan đến bất kỳ ai."
Nếu vin lão đại, cô bảo vệ, sợ rằng c.h.ế.t từ lâu.
Bây giờ thể c.h.ế.t ở đất nước của cô, giúp thu xác, mãn nguyện .
Thẩm Ninh lạnh lùng : "Hắn thật là bảo vệ ngươi."
Tống Nhẫn hỏi: "Người mới thả ?"
Khóe miệng Thẩm Ninh nhếch lên một nụ khó hiểu, "Một mạng đổi một mạng, , ngươi ở ."
Bạch Hồ gắng sức lắc đầu, bỏ qua thanh đao đang kề bên cổ, "Lão đại, rời ! Đây là mệnh của , Hoắc Ngang sẽ tha cho ."
Thẩm Ninh kiên nhẫn : "Ta thời gian xem hai diễn vở kịch thâm tình, Tống Nhẫn, ngươi chỉ một phút để lựa chọn, chọn , sẽ c.h.é.m đầu ."
Tống Nhẫn khẽ, : "Người sẽ g.i.ế.c ."
Thẩm Ninh châm chọc: "Ồ? Sao cảm thấy, sống qua đêm nay."
"Chuyện với Mạc Ôn là do với , hiện tại, chỉ cơ hội lấy thứ ."
Tống Nhẫn hạ thấp giọng, Mạc Ôn thấy.
Cô và Thẩm Ninh gì?
Mạc Ôn trong lòng lo lắng, tự chủ tiến gần vài bước.
Thẩm Ninh thấy bóng dáng cô, lạnh nhạt liếc mắt sang chỗ khác.
Hắn Bạch Hồ, "Ngươi quen Tiểu Hy?"
Bạch Hồ im lặng , nhưng trong ánh mắt lộ tâm tư phức tạp.
Lại là một quen Thẩm Hựu Hy.
Trong lòng Mạc Ôn lo lắng, rút súng, chĩa thẳng Bạch Hồ đất, nghiêm giọng : "Ninh ca, thương , thể để sống rời ."
Tống Nhẫn che mặt Bạch Hồ, "Tiểu thư Mạc Ôn, mà c.h.ế.t, nhiều thứ sẽ giấu nữa."
"Ngươi dám uy—"
Nghĩ đến Thẩm Ninh vẫn còn đó, Mạc Ôn lập tức dừng lời.
"Hắn thương Ninh ca!"
Biết càng nhiều , càng dễ bại lộ.
Người nhất định c.h.ế.t.
Tống Nhẫn tiến gần, giơ tay nắm lấy nòng súng, "Tiểu thư Mạc Ôn, kẻ đáng c.h.ế.t nhất là Hoắc Ngang, thể trở thành con mắt đó."
Thần sắc Mạc Ôn động.
Tống Nhẫn cũng g.i.ế.c Hoắc Ngang, cô cũng .
Hoắc Ngang c.h.ế.t.
Bạch Hồ là của Tống Nhẫn, ít nhất khi Hoắc Ngang c.h.ế.t, bọn họ tạm thời là kẻ thù của cô.
G.i.ế.c Hoắc Ngang , giải quyết bọn họ .
Mạc Ôn thu súng, xót xa Thẩm Ninh, "Thả Bạch Hồ cũng , nhưng Ninh ca b.ắ.n một phát, thương ở vai, món nợ tính thế nào?"
Tống Nhẫn hỏi: "Món nợ tính xong, bọn họ thể ?"
Mạc Ôn c.ắ.n răng: "Được."
Tống Nhẫn đột nhiên giơ tay giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay Mạc Ôn.