Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 227: Không Thể Nào Thương Lượng
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:16:28
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dật tra liên lạc của Tống Nhẫn, liền gửi lời mời kết bạn: Chào cô Tống, là Tô Dật.
Một tiếng , phía bên vẫn đồng ý, Tô Dật gửi thêm một nữa: Em gái gặp cô, cô chuyện quan trọng với cô.
Nếu thể, mong cô đồng ý gặp mặt một , điều kiện tùy cô đưa .
Tống Nhẫn đặt điện thoại xuống bàn ăn, tay chống cằm.
Khi Bùi Cảnh bưng canh từ trong bếp , thấy cảnh cô đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Anh đặt tô canh xuống, vô tình lướt qua trang màn hình điện thoại cô, vô thức hỏi: "Tô Nguyệt gặp em?"
Tống Nhẫn ngẩng mắt, ánh mắt giao với .
Bùi Cảnh áy náy mỉm , "Anh vô tình thấy."
Vân Vũ
"Không ."
Tống Nhẫn thể đoán Tô Nguyệt chuyện gì với , "Cô tìm em, chắc là lợi dụng chuyện của Lý Kính Chi để hòa giải."
"Đi gặp cũng , ghi âm, thu thập chứng cứ hợp lý." Anh , "Anh cùng em."
Tống Nhẫn vốn định cô tự là , nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc của , lời sắp thốt nuốt .
Cô Hiểu Linh, Hiểu Linh ngọt ngào: "Chị ơi, em ở nhà bài tập."
Tống Nhẫn khẽ mỉm : "Về chị mua đồ ngon cho em."
"Dạ ~"
Trong quán cà phê.
Tô Dật trực tiếp xuống, Tô Nguyệt với : "Anh trai, em tự gặp Tống Nhẫn là , ở đây tiện lắm."
Tô Dật liếc cô một cái, "Có chuyện gì mà thể ?"
Tô Nguyệt mãi thốt nên lời.
Tống Nhẫn và Bùi Cảnh thong thả đến nơi.
Nhìn thấy hai , Tô Nguyệt bất mãn: "Sao cô dẫn sư Bùi đến?"
Tống Nhẫn thản nhiên cô một cái, chả buồn năng.
Bùi Cảnh về phía trong, kéo ghế , đầu thấy Tống Nhẫn dịch chiếc ghế bên ngoài và xuống.
Anh bất lực mỉm .
Người chuyện là Tô Nguyệt và Tống Nhẫn, nhưng hai ở hai vị trí chéo .
Tô Dật đưa tay ấn lên thái dương, dậy với Tô Nguyệt: "Chúng đổi chỗ."
Tô Nguyệt bất đắc dĩ dậy, đối diện Tống Nhẫn.
Tô Dật lịch sự chào hỏi: "Cô Tống, luật sư Bùi."
Tống Nhẫn gật đầu, thẳng tiến chủ đề: "Tô Nguyệt, cô chuyện gì?"
Tô Dật ở đây cũng đành, còn thêm Bùi Cảnh.
Tô Nguyệt cảm thấy hổ và phẫn nộ, : " chuyện riêng với cô."
Tống Nhẫn trầm giọng: "Nếu cô thì đây."
Tô Nguyệt nghiến răng, siết chặt tay, giọng nặng nề: " và Cố Bắc Dịch chia tay ."
Tống Nhẫn: "Nói trọng điểm ."
"Đây là trọng điểm ? Bây giờ chúng chia tay , sự thật , các cô thể đến với ." Vừa , Tô Nguyệt kích động, nước mắt lăn dài, "Mục đích của cô đạt , còn rút đơn kiện?"
Tống Nhẫn: "..."
Thảo nào giả mạo học thuật, hóa cũng là một kẻ ngốc.
Cô mất kiên nhẫn, "Rốt cuộc cô chuyện ?"
"Đạo văn, trộm cắp, hãm hại xúi giục, dẫn dắt dư luận, cô nhiều chuyện như , chỉ dùng một Cố Bắc Dịch để che đậy chuyện qua loa, cô vẫn tỉnh ngủ ?"
Nghe thấy hai từ "trộm cắp", sắc mặt Tô Nguyệt đổi, "Cô dùng từ cho nghiêm túc chút."
Tô Dật thấy thái dương giật giật, sự tức giận trong lòng thể nhịn nữa, liền kéo Tô Nguyệt xuống ghế, "Em thì cho t.ử tế, đừng mấy chuyện vô dụng !"
Giờ là bọn họ đang cầu xin Tống Nhẫn, hòa giải, mà cô còn giữ cái thái độ tiểu thư, bộ tịch với ai chứ?
Anh trai ruột giúp mà giúp ngoài, Tô Nguyệt tức tủi , đỏ mắt trừng .
Tống Nhẫn nửa nửa hai , "Chẳng lẽ hôm nay các chuyện về Lý Kính Chi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-227-khong-the-nao-thuong-luong.html.]
Tô Nguyệt kinh ngạc cô, trong mắt tràn đầy sửng sốt, "Cô... cô ..."
Tô Dật nhíu mày, "Lý Kính... Lý lão chuyện gì ?"
Tô Dật Lý lão, ông chút giao tình với ông nội .
Nếu do ấn Quốc y mất, Lý lão lên nắm quyền Trịnh phái từ mấy năm .
Bây giờ, Lý lão cuối cùng cũng tìm ấn Quốc y, từ chức ở Hiệp hội Đông y, giữa tháng Năm sẽ tổ chức lễ kế thừa.
Em gái chuyện với Tống Nhẫn liên quan đến Lý lão?
Tâm tư Tô Nguyệt đập loạn xạ, cô thể hiểu nổi, tin tức về ấn Quốc y lan truyền, mà Tống Nhẫn phản ứng gì.
Cô vốn tưởng Tống Nhẫn tầm quan trọng của con dấu, hóa cô từ lâu!
"Cô từ lâu ?"
Tống Nhẫn nhướng mày: "Biết gì?"
Tô Nguyệt chút kích động, "Không cô chuyện về Lý Kính Chi ?"
Tống Nhẫn khẽ: "Người là cô, ."
Tô Nguyệt chằm chằm mắt cô, hai tay đầu gối nắm chặt, cô đoán Tống Nhẫn rốt cuộc bao nhiêu.
Cô hít một thật sâu, ép lòng dẹp sóng gió, chậm rãi : "Ấn Quốc y của Lý Kính Chi, từng thấy ở chỗ cô."
"Tống Nhẫn, ấn Quốc y là của cô, cô mới là kế thừa tiếp theo của Trịnh phái, chuyện chỉ ."
"Chỉ cần cô đồng ý hòa giải, thể nhân chứng cho cô."
Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, thấy khí bàn lắm, do dự vài giây mới gần, "Mấy vị, cà phê của các vị đây ạ."
Nhân viên phục vụ cẩn thận đặt cà phê xuống, lập tức rời .
"Người kế thừa Trịnh phái, vẻ cao sang đấy."
Tống Nhẫn cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ.
Tô Nguyệt tiếp tục : "Cô giỏi nhất là Đông y, ấn Quốc y ở trong tay cô, nếu cô kế thừa Trịnh phái, y thuật của cô sẽ tiến bộ vượt bậc."
Tống Nhẫn nở nụ lạnh lùng: "Nghe vẻ tệ, nhưng mà..."
"Cô ấn Quốc y là của , đồ của xuất hiện ở chỗ Lý Kính Chi?"
Tô Nguyệt giữ vẻ mặt trấn tĩnh, phân tích giúp cô: "Lý Kính Chi đến thôn Tây Phụng, chắc là nhắm cô."
Câu , Tô Nguyệt đúng.
Lý Kính Chi đúng là nhắm cô mà đến.
Tống Nhẫn còn thấy may mắn vì cô kịp thời đến nhà thuốc, để của Lý Kính Chi đạt mục đích.
"Con dấu đó luôn giấu kỹ, cô thấy thế nào?"
Tô Nguyệt siết chặt các ngón tay đến mức trắng bệch, "Vô tình thấy."
"Ha!" Tống Nhẫn dựa lưng ghế, chằm chằm cô, "Tô Nguyệt, con dấu đó giấu trong tấm ván đáy ngăn kéo, ngoài , ai , nhưng ngay hôm đó, con dấu biến mất, cô ... ai là kẻ trộm?"
Sắc mặt Tô Dật thể giữ nữa, ngờ rằng Tô Nguyệt còn chuyện trộm cắp.
Làm thì , còn tự tới cửa thừa nhận!
Tô Nguyệt mím chặt môi, giọng nghiêm khắc: " là Lý Kính Chi trộm , Tống Nhẫn, bây giờ chỉ mới thể nhân chứng cho cô thôi."
là thấy quan tài rơi nước mắt.
Ánh mắt Tống Nhẫn lạnh vài phần, "Lúc cô trộm con dấu, chẳng lẽ để ý thấy camera giám sát ?"
Sắc mặt Tô Nguyệt lập tức đổi, "rầm" một tiếng phắt dậy.
Tống Nhẫn ngẩng đầu, chế nhạo: "Trộm con dấu của , lấy đó hòa giải với , cô đang mơ giữa ban ngày ."
Tối hôm đó Tô Nguyệt đặc biệt cải trang.
Nghĩ tới đó, cô bình tĩnh , "Đã camera, cô sớm lấy , trộm con dấu của cô, cô đừng vu khống ."
Tống Nhẫn thầm nghĩ cứu nữa , dậy, "Cô thừa nhận, Lý Kính Chi sẽ thừa nhận."
Bùi Cảnh cũng dậy theo, Tô Dật gọi họ , "Đợi ."
"Cô Tống, chuyện còn thể thương lượng ?"
Tống Nhẫn cầm điện thoại lên, ngay mặt hai kết thúc ghi âm, mỉm : "Không thể nào thương lượng , cảm ơn hai vị cung cấp chứng cứ."