Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 303: Hầu hạ Kim chủ là lẽ đương nhiên

Cập nhật lúc: 2025-11-22 15:57:20
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"……"

Tống Nhẫn nhanh chóng bôi t.h.u.ố.c giúp xong, định dậy thì Bùi Cảnh ấn cô xuống.

Bàn tay đặt lên eo cô.

Bàn tay xoa bóp eo dùng lực , khiến cô thoải mái đến nỗi lim dim mắt.

Một lúc , hỏi: "Có đỡ ?"

Cảm giác ê ẩm dần dịu , Tống Nhẫn thấy dễ chịu, bèn "ừ" nhẹ một tiếng.

Xoa eo xong, Tống Nhẫn định về, thì vòng eo bỗng siết chặt, cằm Bùi Cảnh tựa lên bờ vai cô, "Vội về thế ?"

Hơi thở phả qua bên cổ, gợi ký ức đôi má quyện bên tai đêm qua.

Tai Tống Nhẫn ấm lên, "Em lúc nào vội ?"

Vân Vũ

"Hiện tại" - đầu ngón tay lướt qua vùng da mềm mại nơi eo cô - " còn chẳng lên triều sớm."

Một tuần bảy ngày, họ chỉ hai ngày ở bên .

Tống Nhẫn: "…… Không chuyển nhà ?"

"Chuyển nhà?"

Nhắc đến chuyển nhà, Bùi Cảnh bỗng phắt dậy, "Vậy bây giờ chúng chuyển."

Tống Nhẫn sofa, lười biếng , "Không vội."

Bùi Cảnh cúi gần, "Anh vội."

Tống Nhẫn chỗ khác, dậy, "Em tự ."

Hắn cô đầy oán trách, "Em chê ?"

Tống Nhẫn: "……"

"Cô chú còn mặt ?"

Bùi Cảnh lắc đầu: "Không , chỉ cho mỗi em thấy thôi."

Nếu bà Giang và ông Bùi nũng, chắc sẽ sốc.

Tống Nhẫn giơ tay cao, xoa xoa mái tóc , "Không chê ."

Cả đời cô sẽ chê .

Hắn đối với cô .

Đến phòng Tống Nhẫn, Bùi Cảnh để cô động tay, mang đến ghế thư giãn, đặt một cái gối lên, "Em chỉ cần lệnh thôi, phần còn để lo."

Hắn nhẹ nhàng ấn cô xuống.

Tống Nhẫn bĩu môi: "Anh thật phóng đại."

Cửa phòng đóng, Hạ Uyên từ phòng Tiểu Cửu tình cờ thấy cảnh , mắt khỏi tròn xoe, lo lắng hỏi:

"Cô Tống, cô… cô thương ?"

"……"

Không khí chìm im lặng c.h.ế.t chóc.

Tống Nhẫn thản nhiên đẩy Bùi Cảnh , Hạ Uyên với ánh mắt dịu dàng, "Yên tâm, cô thương."

Hạ Uyên chợt nhận , Tống Nhẫn và Bùi Cảnh là quan hệ tình nhân, lẽ chỉ là chuyện thường ngày của các cặp đôi.

Thật là hổ.

Má Hạ Uyên ửng hồng, hối hận vì hỏi một câu.

Tiếc là thời gian thể ngược.

"Vậy hai tiếp tục dọn dẹp nhé, cháu lấy nước."

Nói xong, cô vội vã rời .

Tống Nhẫn nhíu mắt, liếc một cái, "Xem kì quặc thế nào kìa."

Bùi Cảnh vẫn giữ tư thế cô đẩy , xổm đất.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu , in bóng hai đất đang đan xen .

Hắn ngẩng đầu cô, trong mắt tràn đầy nụ , "Anh hầu hạ Kim chủ là lẽ đương nhiên."

Tống Nhẫn vỗ nhẹ lên đầu , "Nhỏ tiếng thôi."

Bùi Cảnh nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay xoa nhẹ lên làn da mịn màng trong lòng bàn tay.

"Tại nhỏ tiếng? Em cảm thấy hổ vì bao dưỡng ?"

Hắn bộ ấm ức, hàng lông mi dày rậm in xuống một vệt bóng nhỏ, trông chẳng khác gì một chú ch.ó lớn chủ chê.

Người đàn ông trông vô hại , khi quyến rũ giống như một con cáo.

Tống Nhẫn diễn cùng , "Ừ, trả hàng ."

Vừa dứt lời, Bùi Cảnh áp sát lên.

Hắn quỳ một gối mép ghế thư giãn, cánh tay chống bên hông cô, bao trùm bộ cô trong bóng hình , "Đã hầu hạ qua , thể trả hàng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-303-hau-ha-kim-chu-la-le-duong-nhien.html.]

Tống Nhẫn trêu chọc đến nỗi tai đỏ ửng, đưa tay đẩy : "Cửa đóng."

"Đừng hư trẻ con."

Bùi Cảnh tiến gần hơn chút nữa, "Đóng cửa là ?"

"Anh—"

Bóng mắt thoáng qua, Bùi Cảnh nhanh nhẹn đóng cửa phòng .

Trong khoảnh khắc tiếng khóa "cách" khe khẽ vang lên, cúi xuống, chút do dự hôn cô.

Đây là đầu tiên họ hôn trong phòng Tống Nhẫn.

Như thể đang chuyện lưng khác, Tống Nhẫn chút mất tập trung.

"Tập trung chút nào." Hắn bất mãn c.ắ.n nhẹ môi cô, bàn tay từ tựa lưng ghế trượt xuống eo cô.

Tống Nhẫn mở mắt, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Ánh hiện lên trong mắt Bùi Cảnh, tay ôm lấy gáy cô, định hôn sâu hơn, thì một chuỗi chuông điện thoại gấp gáp đột ngột cắt ngang khí đầy lãng mạn trong phòng.

"Khoan …" Tống Nhẫn đầu tránh nụ hôn của , với tay lấy điện thoại bàn .

Bùi Cảnh nắm lấy cổ tay cô ấn trở ghế thư giãn, cúi đầu c.ắ.n nhẹ lên cổ cô, đôi môi ấm áp lưu luyến da, giọng lơ lớ, "Sáng sớm thế , ai vô duyên thế."

Vừa , với tay, điện thoại rơi lòng bàn tay.

Trên màn hình nhảy lên một cái tên.

"Đường Văn Châu."

Bùi Cảnh tên, chút nghi hoặc: "Hắn là ai ?"

"Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Tinh Châu."

"Vậy máy ?"

"Nghe."

Bùi Cảnh giúp cô bắt máy, bấm nút loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên.

Điện thoại vang lên giọng chất vấn thanh lãnh của một thanh niên: "Có chạy đến Đại học Du giảng viên hướng dẫn ?"

"Ừ."

Cô đáp , giọng chút mềm mại.

Bùi Cảnh đột nhiên hối hận vì để cô điện thoại .

Đầu dây bên im lặng hai giây, bùng nổ: " ở Tinh Châu tận tụy hết , còn cổ đông lớn như chạy chỗ khác việc? nữa!"

"Không , chỉ góp vốn thôi ?"

"Đó là vì lúc đó còn việc khác bận! Cậu chạy đến Cố thị chuyện đó cũng nhịn , bây giờ còn chạy đến Đại học Du, chẳng lẽ Tinh Châu mắt !!"

"Đây là ngoài ý ." Tống Nhẫn định dỗ dành, Bùi Cảnh bỗng áp sát , đôi môi ấm áp áp dái tai cô, dùng giọng khí âm : "Hắn hung dữ thế."

Giọng cố ý hạ thấp mang theo chút ấm ức.

Tống Nhẫn đồng t.ử run lên.

Giọng đầu dây bên vẫn đang chất vấn: "Ngoài ý gì— Khoan … Bên tiếng gì ? Sao thấy tiếng đàn ông chuyện?"

"Anh nhầm ." Tống Nhẫn thản nhiên phủ nhận.

"Cậu đừng bảo là đang yêu đương… Không đúng, tính cách thanh tâm quả d.ụ.c như , thể nào yêu đương !"

Tống Nhẫn định phủ nhận, Bùi Cảnh trả đũa bằng cách c.ắ.n nhẹ lên xương quai xanh, thu hút sự chú ý của cô, chằm chằm cô, chờ đợi câu trả lời.

Tống Nhẫn đưa tay ôm lấy cổ , kéo gần, " yêu."

đôi mắt Bùi Cảnh vụt tối sầm, khóe miệng nhếch lên, " bao dưỡng một nhan sắc."

"Ồ, yêu— Cái gì!!"

Đầu dây bên vang lên tiếng "rầm" thật lớn, tựa như tiếng ghế đổ.

Giọng Đường Văn Châu trực tiếp lạc giọng, "Cậu bao dưỡng đàn ông ?!"

" tin!"

Bùi Cảnh khúc khích, Đường Văn Châu rõ tiếng của đàn ông.

"Trời ạ! Cậu bao dưỡng đàn ông—"

"Chiều nay đến Tinh Châu."

Nói xong, Tống Nhẫn trực tiếp cúp máy, đầu ngón tay véo gáy Bùi Cảnh: "Hài lòng ?"

Nụ mặt Bùi Cảnh càng thêm rạng rỡ, ép cô chiếc ghế thư giãn mềm mại, "Rất hài lòng."

Nói phong ấn đôi môi cô, "Mở miệng …"

Tống Nhẫn chủ động vương lấy , lòng bàn tay xoa n.g.ự.c .

Nhịp tim nhanh, từng nhịp từng nhịp đập lòng bàn tay.

Chiếc điện thoại ném sang một bên rung lên điên cuồng, màn hình ba chữ "Đường Văn Châu" ngừng nhấp nháy, cuối cùng một bàn tay xương xương rõ ràng tắt màn hình.

 

Loading...