Luật Sư Bùi Theo Đuổi Vợ Từ Đầu - Chương 323: Chỉ Rễ Với Em Có Hứng Thú
Cập nhật lúc: 2025-11-23 11:45:11
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Nhẫn ngẩng mắt, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo , giọng điệu lãnh đạm: "Mở cửa sổ."
Phạn Ân đưa tay , lòng bàn tay hướng lên: "Cô đưa chìa khóa cho ."
Tống Nhẫn thản nhiên ném chìa khóa về phía .
Phạn Ân đỡ lấy, đầu ngón tay mân mê bề mặt chìa khóa, khóe miệng nhếch lên một nụ : "Trên vẫn còn ấm của cô."
Sát khí quanh Tống Nhẫn bỗng dày đặc hơn vài phần.
Phạn Ân cảm nhận , nhưng giả vờ , giơ tay gõ nhẹ lên cửa kính xe bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống, đưa chìa khóa cho vệ sĩ, "Nếu xe của tiểu thư Tống tổn hại dù chỉ một phân, tay chân của ngươi cũng cần giữ nữa."
Giọng trầm khàn pha lẫn tiếng , nhưng khiến lạnh sống lưng.
Vệ sĩ cứng đờ, cung kính tiếp nhận chìa khóa, " nhất định sẽ bảo vệ thật xe của tiểu thư Tống!"
Hàng ghế trong xe ngăn một gian nhỏ.
Tống Nhẫn thấy đường phía , liền đầu cửa sổ.
Phạn Ân chống tay trái lên cửa xe, nâng cằm, ánh mắt kiêng nể gì đáp xuống khuôn mặt cô: " thể tha cho Trịnh Trung Thư."
Tống Nhẫn đầu : "Yêu cầu của ngươi?"
"Cô thành việc xong, tiếp tục thí nghiệm đó."
Tống Nhẫn đầu , mỉa mai khẽ nhếch môi.
Phạn Ân khẽ , ánh mắt thâm thúy: "Tiểu thư Tống, cô để tâm quá nhiều . Một khi con điểm yếu, dễ đe dọa."
Ánh mắt Tống Nhẫn băng giá: "Ngươi thể thử xem."
Ánh mắt của hai chạm , bên nào chủ động lùi bước.
Phạn Ân phá vỡ sự tĩnh lặng , giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện với bạn bè: " sẽ ở Hoa Quốc hai năm."
"Tiểu thư Tống, tự tin."
Hắn khẽ nghiêng , hạ giọng: "Rốt cuộc em sẽ cùng ."
Tống Nhẫn: "Bắt nghiên cứu thứ để đối phó với đồng bào ? Ngươi nghĩ khả năng ?"
"Ý cô là, chỉ cần nghiên cứu thứ đối phó với Hoa Quốc, tiểu thư Tống sẽ đồng ý với ?"
"Nếu ngươi c.h.ế.t , thể cân nhắc một chút."
"Vậy thì tiểu thư Tống thất vọng ."
Tống Nhẫn thu biểu cảm, "Nếu ngươi dám quấy rối bên cạnh , dám đảm bảo, ngươi sẽ sống nổi đến ngày mai."
Phạn Ân : "Tiểu thư Tống yên tâm, hứng thú với bên cạnh cô ."
" chỉ hứng thú với cô thôi."
"Chúng còn nhiều thời gian phía ."
Tống Nhẫn lười biếng đáp những lời điên cuồng của .
Xe Ngự Viên, bảo vệ trực tiếp cho qua, ngay cả việc hỏi thăm cơ bản cũng .
Ánh mắt Tống Nhẫn trầm xuống.
Phạn Ân giải thích: "Đừng hiểu lầm, cũng là cư dân ở đây. Theo dõi chỉ vì gặp cô, sẽ ."
"Tốt nhất ngươi hãy đúng như lời ."
Trong bãi đỗ xe.
Bùi Cảnh đến một lúc, đang đợi Tống Nhẫn trong xe.
Thấy xe Tống Nhẫn chạy , đẩy cửa xe bước xuống.
Bước xuống là một đàn ông lạ mặt.
Bùi Cảnh sang chiếc xe khác, Tống Nhẫn cũng bước xuống xe.
"Thất Thất."
Anh bước tới, giơ tay xoa nhẹ mái tóc cô, "Không chứ?"
Tống Nhẫn lắc đầu: "Không ."
Ánh mắt Bùi Cảnh hướng về phía .
Cửa xe bên chiếc xe đen mở , đàn ông tóc vàng thong thả bước xuống.
Khi , ánh mắt thẳng tắp chạm Bùi Cảnh.
Không khí ngưng đọng trong hai giây.
Vân Vũ
Ánh của Phạn Ân từ từ hạ xuống, dừng bàn tay Bùi Cảnh đang đặt tóc Tống Nhẫn.
Hắn nhếch môi, lộ ánh mắt nửa nửa .
Có khinh thường, khiêu khích, thấu đẫm sự hung ác, tựa như con rắn ẩn nấp trong bóng tối.
Bùi Cảnh lạnh lùng nhếch môi, nắm lấy tay Tống Nhẫn, các ngón tay đan : "Thất Thất, chúng về nhà thôi."
"Ừ."
Hai sánh bước , mặc kệ Phạn Ân một cách ăn ý.
Người đàn ông tóc vàng nguyên tại chỗ, trầm mặc theo bóng lưng họ.
Tài xế bước tới, "Ông chủ, cần g.i.ế.c ?"
"Không cần, Hoa Quốc M Quốc, g.i.ế.c phiền phức." Phạn Ân thu ánh mắt, hướng về tòa nhà bên cạnh.
"Mục tiêu của chúng là để Tống Nhẫn tham gia thí nghiệm, thể để mắt đến của cô , nhưng tổn thương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luat-su-bui-theo-duoi-vo-tu-dau/chuong-323-chi-re-voi-em-co-hung-thu.html.]
"Vâng, ông chủ."
—
Bùi Cảnh hỏi: "Người đó chính là kẻ chủ mưu phía ?"
Tống Nhẫn gật đầu: "Ừ, là cổ đông của Bệnh viện Thanh Đằng, tên là Phạn Ân."
"Hắn em tham gia thí nghiệm?"
"Phải."
Bùi Cảnh khẽ chê: "Xấu xí, nhưng nghĩ trai."
Ngoại hình của Phạn Ân một cái thu hút ánh , chẳng liên quan gì đến chữ "".
Tống Nhẫn buột miệng: "Hắn cũng ."
"Em xem kỹ ?"
Giọng điệu của bỗng nhiên nguy hiểm hơn vài phần.
Tống Nhẫn: "Xem kỹ , trai bằng ."
Bùi Cảnh cúi mắt, khóe miệng dán nụ nông, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay cô, "Thất Thất ánh mắt nhất."
Nghĩ đến ánh mắt của , nụ của phai bớt vài phần, "Hôm nay là đầu gặp mặt?"
Tống Nhẫn: "Là đầu."
"Anh sẽ tra rõ lai lịch của ."
"Hắn tạm thời đủ khả năng uy hiếp."
Nếu chỉ cô tham gia thí nghiệm thì còn dễ giải quyết.
Đại bất quá trực tiếp cho nổ phòng thí nghiệm của bọn họ.
Tống Nhẫn luôn cảm thấy chuyện đơn giản như .
Thái độ của Phạn Ân với cô kỳ lạ, đôi khi ác ý, đôi khi .
Kẻ đó bình thường lắm, nhất nên tránh xa.
"Mấy ngày tới em về đó ở."
"Được." Bùi Cảnh xoay mũi chân về phía bên , "Anh cũng dọn đến ở."
"Có ?"
Chỉ vài ngày thôi, Tống Nhẫn theo phản xạ từ chối, nhưng ngẩng mặt lên, thấy Bùi Cảnh đang trông chờ cô.
Anh khẽ cúi mắt, hàng mi dài in xuống mắt một vùng bóng nhỏ, toát vẻ ngây thơ vô tội.
Cô ngập ngừng: "... Được."
Bùi Cảnh lập tức thu dọn một đồ dùng thiết yếu dọn đến.
Tống Nhẫn tắm xong bước , thấy Bùi Cảnh mặc đồ ngủ trong phòng cô, đang quan sát món đồ trang trí nhỏ tủ đầu giường.
Đó là món quà Hiểu Linh - Tiểu Cửu tặng cô.
Tống Nhẫn bước tới, "Tầng hai phòng khách, ở đó ."
Bùi Cảnh nguyên tại chỗ, vẻ mặt toát lên sự hiểu, "Tại thể ở cùng em?"
Tống Nhẫn ngẩng mắt, chạm thẳng ánh mắt cháy bỏng của .
Cô : "Trong nhà trẻ vị thành niên, ảnh hưởng ."
Bùi Cảnh chọt chọt mu bàn tay cô, "Anh thể dậy sớm, đây lý do."
Vừa tắm xong, đuôi mắt Tống Nhẫn nước ửng đỏ nhẹ.
"Em sợ kiềm chế ."
Bùi Cảnh sững sờ, cúi đầu khẽ: "Anh chấp nhận lý do ."
"Vậy em tiễn lên lầu."
"Được."
Tống Nhẫn dẫn Bùi Cảnh đến căn phòng trong cùng ở tầng hai.
"Chăn ga gối đều mới hết, cứ trực tiếp ngủ thôi." Cô chỉ tủ quần áo, "Bên trong còn chăn dự phòng."
Bùi Cảnh gật đầu: "Được."
"Ngủ ngon."
Tống Nhẫn , eo đột nhiên thít chặt.
Cánh tay Bùi Cảnh vòng lên, dùng một chút lực, trực tiếp bế cô lên.
Tống Nhẫn bất ngờ, đột nhiên cao hơn Bùi Cảnh một đoạn, buộc vịn lên vai để giữ thăng bằng.
"Anh gì ?"
Bùi Cảnh ngẩng đầu cô, mắt uốn cong thành vòng cung vui vẻ: "Đã đến , thì ngủ ở đây ."
Tống Nhẫn đầu tiên từ góc độ xuống.
Ánh sáng rơi mắt , chiếu sáng vẻ dịu dàng trong đó.
"Anh thả em xuống ."
Bùi Cảnh bước về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, một gối quỳ mép giường, hai tay vây quanh cô, cúi gần: "Không nữa?"