Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Không Tịnh, tâm ngươi vẫn  tịnh."
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Phương trượng khẽ thở dài, ánh mắt rơi  bóng dáng gầy gò của vị hòa thượng trẻ đang quỳ  đất.
 
Bùi Thù cúi đầu, cánh môi khẽ động, giọng  khàn khàn:
 
"Ta ."
 
Ngày thứ hai  khi bước  khỏi nhà của Lục An Tuế,  từ quan, lên núi, xuống tóc  tăng.
 
Cả nửa đời   vì công danh mà dốc sức tranh đấu, thậm chí  tiếc bán rẻ chính .
 
 bây giờ,  thứ đột nhiên trở nên vô nghĩa.
 
Bao năm tranh đoạt, rốt cuộc cũng chẳng giữ   gì.
 
Hắn tự đặt pháp hiệu là Không Tịnh, hy vọng lòng   thể tĩnh .
 
 dường như…
 
Nó vẫn  từng an tĩnh  một ngày nào.
 
Phương trượng rời .
 
Xa xa  chân núi, hình như  tiếng trống kèn vang lên.
 
Hắn dừng bước,  sang hỏi vị sư  bên cạnh:
 
"Tiếng trống kèn từ  ?"
 
Sư  lắng  một lúc,  lắc đầu:
 
"Không  mà?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luc-an-tue/goc-nhin-cua-tra-nam-bui-thu-het.html.]
"    hôm nay Ngụy đại nhân của Cẩm Y Vệ thành ,   cưới chính là Bảo Ninh Huyện chủ."
 
Tiểu sư  bên cạnh  nhịn  bật :
 
" chân núi cách đây xa như ,    thể  thấy tiếng trống kèn ?”
 
"Sư  chắc là  lầm ." Vị sư  .
 
Nghe lầm ?
 
 tiếng trống kèn rộn ràng , rõ ràng vang vọng ngay bên tai .
 
Trên núi, hoa đào  nở rộ.
 
Cả một rừng đào rực rỡ như ráng chiều, trong sắc hoa mơ hồ hiện lên bóng dáng nàng.
 
Nàng mặc một  hỷ phục đỏ rực như lửa, nụ  nhẹ nhàng như gió xuân.
 
 tay nàng…  nắm lấy tay một  khác.
 
Bùi Thù lắng  nhịp tim , cảm thấy nó dần lặng  giữa tiếng gió.
 
Một giọt lệ rơi xuống mặt đất, hòa lẫn  bụi trần.
 
Người  đối xử với nàng  .
 
Như … cũng .
 
  thật sự  hối hận.
 
Chỉ là…  quá muộn .
 
(Có  giữ, mất tiếc ghê, liu liu Bùi đại nhân 🙂)
 
Hết.