Sau ,  bắt đầu đường đường chính chính dẫn Thẩm Tụ   Tướng quân phủ. Ngày đó đúng lúc tuyết rơi,  ôm lò sưởi tay tựa  cửa sổ,  bọn họ đắp một đống tuyết kỳ lạ hình thù quái dị trong sân.
 
Thẩm Tụ kéo vạt áo của Tạ Trọng Lâu,  hài lòng: "Trước khi đến  cướp  Băng Đôn Đôn, bây giờ tự đắp một cái cũng coi như   thành ước mơ ."
 
Dù  thì những lời họ ,  luôn  hiểu. Chỉ là Tạ Trọng Lâu vốn đang  Thẩm Tụ mà  cưng chiều, ngẩng đầu  thấy  ở cửa sổ, vẻ mặt lập tức lạnh xuống. 
 
Hắn đưa Thẩm Tụ   lưng,    lạnh: "Lục đại tiểu thư  còn  cái thói quen  lén chuyện  khác? Hay là, đây chính là gia giáo của Lục gia nàng?"
 
Sự khinh miệt    sớm quen , dù  cũng là do tự  cầu lấy, nhưng   thể dung thứ cho   về phim mẫu  nửa lời. Thế là  vứt lò sưởi tay xuống, ung dung  dậy, từng bước  tới: "Đương nhiên  thể sánh bằng gia giáo Tạ phủ, hôn ước nhiều năm  hủy liền hủy, Tạ tướng quân ở triều đình là trung thần lương tướng    ca ngợi, về phủ  ngang nhiên sỉ nhục thê tử."
 
Ta nghiêng đầu  Thẩm Tụ, khẽ cong khóe môi: "Càng  thể sánh bằng gia giáo của Tuyên Bình Hầu phủ,  là đích nữ,  vô liêm sỉ   phủ  của kẻ   vợ, trong nội trạch dan díu—"
 
Lời còn   hết, Tạ Trọng Lâu  vung tay tát  một cái.
 
"Kẻ   thê?" Hắn lạnh lùng  chằm chằm : "Lục đại tiểu thư, nàng nghĩ những lễ giáo phong kiến   thể trói buộc chúng  dù chỉ nửa phần ? Ngày mai  sẽ bẩm báo Thánh thượng,  hưu thư cho nàng, nghênh đón A Tụ về nhà!"
 
...
 
Khi   hồn từ ký ức kiếp ,  mới phát hiện, tờ giấy trong tay   nhàu nát. Tạ Trọng Lâu đang  đối diện, chăm chú    chớp mắt. Đôi mắt  phản chiếu ánh sáng, bên trong dường như  ngân hà đang trôi chảy. Mỗi khi  , luôn khiến  lầm tưởng rằng  yêu  sâu sắc.
 
 ký ức kiếp   rõ ràng  cho  , đó chẳng qua chỉ là ảo giác của  mà thôi.
 
Cúi đầu  ,  tờ giấy còn  một câu cuối: "Nàng để tâm chuyện của nàng  như , chẳng lẽ là ghen ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luc-chieu-y/4.html.]
Ta  lạnh một tiếng, cầm lấy bút mực  bàn dùng để  thơ, : "Tạ tướng quân đa tâm , chẳng qua là hôn ước của chúng   giải,  trong lòng  chút áy náy, thấy ngươi tìm   tâm đầu ý hợp khác,  tránh khỏi  ngươi mà vui mừng thôi."
 
Viết xong,  bảo Xuân Yên đưa tờ giấy đó trả . Tạ Trọng Lâu  xong, mặt mũi đen sì, cầm bút  tiếp: "Lục Chiêu Ý,   cho phép nàng vui mừng! Ta và  họ Thẩm    quan hệ gì!"
 
"Không liên quan đến . Tạ tướng quân, hôn ước của chúng   giải,   chẳng qua chỉ là  quen xa lạ."
 
"Vậy ? Lục Chiêu Ý, nàng  xem trong yến tiệc cung đình hôm nay, nàng  ưng ý ai,   tìm  thỉnh giáo vài chiêu? Tổng  thể nào   nàng tìm   thua kém  quen cũ như  ở  mặt chứ?"
 
Nhìn thấy tờ giấy ,  chợt ngẩng đầu  về phía đối diện,  vặn bắt gặp khóe môi nhếch lên kiêu ngạo của Tạ Trọng Lâu.
 
Định cầm bút  trả lời, Xuân Yên bên cạnh  khổ sở : "Lục cô nương,  thông cảm cho tiểu nhân,  lời gì chẳng bằng  yến tiệc hãy đích   với Tướng quân. Chạy  chạy  thế , mệt thì là chuyện nhỏ,   Hoàng thượng và Thái hậu đều đang  đấy ạ!"
 
Ánh mắt  chuyển,  quả nhiên thấy  long tọa, Thái hậu đang hứng thú   và Tạ Trọng Lâu một cái,   sang  với Hoàng thượng: "Ngươi xem hai đứa trẻ  kìa, nằng nặc đến tìm ai gia xin chỉ hủy hôn, hủy hôn   giữa yến tiệc đông  mà truyền tình qua giấy bút, đây  là diễn trò gì đây?"
 
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua khuôn mặt Tạ Trọng Lâu, khẽ  : "Mẫu hậu  hiểu,  lẽ là trò đùa giữa những  hữu tình thôi."
 
Dù khóe môi  hàm tiếu, nhưng  vẫn bắt  một tia kiêng kỵ khó nhận  từ đôi mắt sâu thẳm  thấy đáy đó. Lòng  khỏi chùng xuống.
 
Xem , Hoàng thượng quả nhiên    và Tạ Trọng Lâu thành hôn.
 
Rượu  qua ba tuần, Thẩm Tụ bỗng nhiên  ,    một khúc vũ kiếm  dâng lên Hoàng thượng và Thái hậu.
 
Hoàng thượng hứng thú  nàng , thốt  một chữ: "Chuẩn."