Hoàng thượng tức giận đến mức phát hỏa.
Nghe ,   nổi cơn thịnh nộ  lớn trong Dưỡng Tâm điện, liên tục ném vỡ từng cái cốc một.
Các cung nhân hầu hạ bên cạnh đều run rẩy sợ hãi,  dám tiến lên.
Có  nhanh trí liền chạy đến Vĩnh Thọ cung tìm , mong   thể khuyên hoàng thượng.
Ta  tới cửa Dưỡng Tâm điện thì  rõ tâm tiếng đau lòng thống thiết phát  bên trong:
【Ta   thể ném vỡ cốc  chứ?!】
【Mấy cái đó là bảo vật cả nghìn năm  mới  giá trị đấy!】
【Có   sống lâu trong xã hội phong kiến nên cũng  tư tưởng địa chủ lớn  ăn mòn  ,  thút thít…】
Ta  nhấc chân bước thì  khựng ,   nên phản ứng thế nào.
… Cái  mà gọi là cơn giận dữ của hoàng thượng ?
Lại còn  thời gian lo cho mấy cái cốc  nữa!
Tâm sự hoàng thượng thế  thật ngoài sức tưởng tượng của .
Trong hậu cung  chỉ  “mẫu bằng tử quýng hậu cung  chỉ  “mẫu bằng tử quý ”, mà còn  “tử dựa mẫu mà quý”.
 giờ hậu cung , Trung cung   con.
Trong các phi tần cao vị, chỉ  quý phi sinh  hoàng trưởng tử.
Dù hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, nhưng từ  tới nay triều đình đều mặc định trưởng tử  sẽ kế vị.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thế mà giờ quý phi đột ngột qua đời, triều chính chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Ai sẽ chăm sóc hoàng trưởng tử giữa các phi tần hậu cung cũng là một bí ẩn.
“Huệ tần đến sớm quá đấy.”
Một giọng  dịu dàng đoan trang vang lên  lưng .
Ta  , nhận   đến liền vội lễ phép chào hỏi:
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng dậy ,  dậy.” Hoàng hậu kéo tay  lên.
Giữa đầu hạ  nóng nực, nhưng tay nàng  lạnh ngắt.
Cảm nhận  cái lạnh buốt giá đầu ngón tay,  hiểu  tim  bỗng thắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luc-thi-tam-ta-bong-nghe-thay-tieng-long-cua-hoang-de/chuong-10.html.]
Hoàng hậu  , nụ  vẫn như thường ngày ôn hòa, khí chất thanh nhã.
“Hoàng thượng   tức giận lớn,  lẽ   sợ .
Nhanh trở về cung ,  sẽ ở bên trong an ủi hoàng thượng.”
Dù giọng điệu dịu dàng, lời    thể phản bác.
Ta choáng váng về  Vĩnh Thọ cung,   giường, đầu óc rối bời hỗn độn.
Cho tới khi cung nhân nhắc  nấu thuốc cho hoàng thượng,  mới mơ màng  dậy.
Hoàng hậu địa vị cao quý,    nhi tử.
Hoàng trưởng tử lẽ   giao cho hoàng hậu chăm sóc.
…
 gì cơ?
Không  nhưng gì hết!
Ta  nấu xong thuốc thì hoàng thượng  tới.
Ngài vén rèm đưa một luồng gió lạnh .
Ta ngẩn  , đến cả  lên chào cũng quên mất.
May mà hoàng thượng cũng  trách.
“Huệ tần” Giọng  và ánh mắt đều nghiêm ttú: “Ta quyết định đểnàng nuôi dưỡng hoàng trưởng tử.”
Chẳng lẽ   phát hiện điều gì?
Ta thở dốc một nhịp.
Ngay  đó, tiếng lòng cuồn cuộn vang bên tai :
【Đứa trẻ  nhất định  nuôi bên cạnh ! Trong lịch sử, thằng nhóc  kiêu căng phóng đãng, đúng chuẩn con phá gia tri tử!】
【Ta vất vả gây dựng cơ đồ,  thể để thằng nhóc  hoang phí hết  !】
【Vĩnh Thọ cung là nơi , gần  nhất.】
【Huệ tần nha đầu cũng đáng tin, nhà  nàng yếu, chẳng gây rối.】
【Hoàng hậu  nuôi đứa trẻ ở Cảnh Nhân cung là  nhỉ?】
【Có   say xe !】