Hoàng trưởng tử tuổi vẫn còn nhỏ, trí nhớ  thật rõ ràng.
Sau khi  đưa tới Vĩnh Thọ cung, ngày ngày khôn lớn, trừ việc  bệ hạ ép học hành đến khổ sở, còn  đều  vui vẻ.
Ta nuôi dưỡng hoàng trưởng tử  hai năm, hoàng thượng   nữa thăng phong vị cho .
Từ Huệ tần,   tấn phong  Huệ phi.
Từ khi  phong  Huệ phi, công việc bỗng chốc nhiều lên gấp bội.
Trong mắt  ngoài,  là sủng phi, bởi thế   kết giao, nịnh bợ cũng  ít.
Trong  đó, kẻ  thể cự tuyệt,  kẻ  chẳng thể chối từ.
Vì , ngày ngày   tiếp từng chồng từng chồng  mời, kết giao các mệnh phụ,  kể còn  phụ giúp hoàng hậu quản lý lục cung, dạy dỗ các hoàng tử.
Việc nọ nối việc , khiến  suốt ngày tất bật, chân  chạm đất.
Hoàng thượng thấy  bận rộn đến hốc hác,  gặp tiết hè oi ả, nổi lòng thương xót, liền định dẫn   ngoại ô nghỉ ngơi chốn ngự viên.
【Ây, Chu Bá Bì cũng  tàn nhẫn đến thế.】
【Tiểu cô nương  theo   việc bao lâu, hẳn là cũng nên  nghỉ phép .】
Nghỉ phép… chính là kỳ nghỉ ư?
Thật sự…  thể  cần  gì ?
Ta  khỏi khấp khởi mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luc-thi-tam-ta-bong-nghe-thay-tieng-long-cua-hoang-de/chuong-11.html.]
Ngự viên  nơi ngoại thành kinh sư, tựa sơn kề thủy,   cả săn trường trong .
Vịt Bay Lạc Bầy
Ngoài  , hoàng thượng còn chọn thêm mấy vị phi tần cùng , mang theo cả hoàng trưởng tử, một đoàn  rầm rộ tiến  ở tạm.
Còn hoàng hậu nương nương thì tự xin lưu  trong cung, chăm lo các phi tần và hoàng tử công chúa còn .
Nửa tháng kế tiếp, ngày ngày  cùng hoàng trưởng tử cưỡi ngựa, du ngoạn bốn phương, hưởng thụ kỳ nghỉ khó   .
Ta  nghỉ, nhưng hoàng đế thì .
Trong thư phòng nơi ngự viên, các đại thần    dứt.
Chỉ cần  ngang qua, cũng  thể   tiếng bệ hạ than trời trách đất:
【Tại  Giang Nam  loạn nữa ?! Ngươi  cho trẫm  xem! Nơi đó là nơi giàu  nhất trong thiên hạ đó! Bọn họ rốt cuộc còn   lòng điều chi?!】
【Thời buổi    dương nhân vượt vạn dặm tới đây truyền giáo  ư?! Mị lực tín ngưỡng của bọn họ quả thật lớn lao! Trẫm  hiểu nổi!】
【Mang  mau! Trẫm  ăn sầu riêng!!】
Bên hồ sen cạnh thư phòng,  dắt hoàng trưởng tử bắt cá,   hoàng thượng kêu ca, khóe miệng  nhịn  mà khẽ cong lên.
“Huệ mẫu phi ơi” Hoàng trưởng tử kéo nhẹ vạt áo : “Phụ hoàng vì   cùng chúng  chơi? Người bận lắm ư?”
Ta cúi , khẽ kéo má nó một cái, dịu dàng :
“Phải ,   bận.”
“Vì con, vì … cũng vì lê dân bá tánh trong thiên hạ.”