Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Có lẽ là do những ngày tháng yên bình kéo dài quá đỗi.
Mãi đến khi  thấy âm thanh lưỡi kiếm xé toạc giấy cửa sổ,  mới giật  tỉnh mộng.
Hoàng trưởng tử  bên cạnh cũng  kinh động mà bừng tỉnh.
Vừa định kêu lên,   vội đưa tay bịt kín miệng nó.
Ta kéo nó trốn xuống  giường,  hình  ẩn , cửa phòng liền  một cước đá tung.
Người  cầm kiếm đ.â.m loạn qua lớp chăn mền, đến khi phát hiện  giường  chẳng còn ai.
“Chạy ?”
“Mau  ngoài tìm!”
Đêm  khuya, ánh sáng lờ mờ,  thêm bọn chúng hấp tấp vội vàng,    nghĩ tới việc cúi  kiểm tra  giường.
Vậy nên,  và hoàng trưởng tử may mắn tránh  một kiếp nạn.
Trong lòng ôm lấy hoàng trưởng tử, cảm nhận   thể nhỏ bé  ngừng run rẩy, mà đầu óc   vô cùng tỉnh táo lạ thường.
Thích khách là nhằm  ?
Hay là nhằm  hoàng trưởng tử?
Hoặc… là  hại cả bệ hạ?
Nếu như hoàng thượng gặp chuyện…
Lòng  trầm xuống, chẳng dám nghĩ tiếp hậu quả sẽ thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luc-thi-tam-ta-bong-nghe-thay-tieng-long-cua-hoang-de/chuong-12.html.]
Ngoài , từng trận tiếng c.h.é.m g.i.ế.c hô hoán vang dội, xem  thích khách  kinh động đến thị vệ của hành cung.
Hoàng trưởng tử trong lòng  run rẩy dữ dội hơn.
Hài tử còn nhỏ,   thể chịu nổi cảnh tượng m.á.u me hung hiểm như ?
Không rõ  qua bao lâu, tiếng đao kiếm ngoài  rốt cuộc cũng lắng xuống.
Ta vẫn  lập tức bước , ôm hoàng trưởng tử tiếp tục nấp  giường, cẩn thận dè chừng.
Cho đến khi thanh âm quen thuộc   vang lên:
【Huệ phi tiểu cô nương    ?! Còn cả  kế nghiệp xã hội phong kiến của trẫm nữa!】
【Hai  nhất định  thể  chuyện gì nha!】
Giọt lệ  vẫn cố nén nãy giờ, rốt cuộc trào   ngăn .
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta thò đầu  khỏi gầm giường, liền bắt gặp  ảnh quen thuộc khoác hoàng bào màu vàng tươi .
“Bệ hạ!” — Ta  òa, lao  lòng ngài.
“Đừng , trẫm ở đây .”
Ngài ôm chặt lấy , tay dịu dàng vuốt tóc, an ủi.
Vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, song trong lòng thì  ngừng oán thán:
【Trẫm đây là minh quân  tuấn như thế,   kẻ dám hành thích?!】
【Mẹ kiếp! Trẫm  tru di cửu tộc nhà ngươi!】