Ta  xem... xem ngươi rốt cuộc   “dùng đầu óc” !
 
Một nén nhang , từ  cỗ xe  rơi xuống một .
 
Người đánh xe  c.ắ.t c.ổ trong nháy mắt,  kịp phát  tiếng,  đổi !
 
Không do dự,  đánh xe thẳng đến vùng ngoại ô hẻo lánh. 
 
Khi đến nơi,  siết chặt dây cương.
 
Ma ma  ló đầu  trách mắng, liền  một nhát d.a.o chặt đứt, đầu bà  lăn vài vòng  gầm xe.
 
Rèm xe  đầu d.a.o đẫm m.á.u vén lên, tiếng hét còn  dứt, hai nhà    đ.â.m xuyên n.g.ự.c, c.h.ế.t  nhắm mắt.
 
Giang Uyển Vân   run như cầy sấy:
 
“Ngươi... ngươi là ai? Sao  g.i.ế.t ? Ta là tiểu thư Hầu phủ đó, ngươi...”
 
Ta vén mặt nạ, nở nụ  rực rỡ:
 
“Lâu   gặp,  yêu quý của . Xe của ...  dùng  quen ?”
 
13
 
Nàng  trợn trừng mắt:
 
“Là... là ngươi? Ngươi dám  tay với , ngươi  sợ phụ ...”
 
Xoẹt!
 
Một nhát d.a.o sắc lẹm rạch nát cái miệng  lắm lời của nàng . 
 
M.á.u tươi nhuộm đầy tay , nàng  hoảng loạn, run rẩy rút d.a.o găm   g.i.ế.t !
 
 d.a.o của  còn nhanh hơn. 
 
Một nhát,  đ.â.m thẳng  tim nàng .
 
Nàng  cúi đầu  dòng m.á.u trào  từ lồng n.g.ự.c, mặt đầy vẻ  thể tin nổi:
 
“Ngươi... ngươi g.i.ế.t ?”
 
Ta  khẩy, cúi  nàng  từ  cao:
 
“D.a.o  nhanh thế, ngươi chỉ nghĩ  giỏi móc túi  khác thôi ? Sao  nghĩ tiếp,  còn móc cả tim, cả mạng  nữa kìa?”
 
Nỗi sợ cái c.h.ế.t khiến cả  nàng  run rẩy, mềm nhũn như bùn, chẳng còn chút kiêu ngạo  hống hách nào ngày thường nữa.
 
Ta lắc đầu, tặc lưỡi:
 
“Đừng sợ,   chừng mực,  để ngươi c.h.ế.t ! Tại ngươi thôi, nhất quyết chọc . Ta vốn định giữ ngươi  thêm vài ngày, để ngươi giúp  dày vò phụ mẫu ngươi cả thể diện lẫn danh dự, nhưng giờ thì  kịp , d.a.o của  chờ  nổi nữa.”
 
“Ta còn nhớ, ngươi từng  nhạo váy  bẩn, mỉa mai  như ăn mày hôi hám. Vậy nếu giờ ngươi rơi  kết cục , ngươi nghĩ phụ mẫu   của ngươi sẽ  ?”
 
Nàng nắm lấy vạt áo, bắt đầu cầu xin:
 
“Đừng mà,  xin ngươi... Ta sai ,  hứa sẽ  chọc  ngươi nữa,   khó ngươi nữa... Ngươi tha cho   ?”
 
“ ngươi   tha cho tỷ tỷ ruột của ngươi?”
 
Cả  nàng  run lên,   như thấy quỷ.
 
Ta mỉm  nhẹ, cúi xuống  nỗi đau khổ của nàng , tiếp tục :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luoi-dao-lanh/8.html.]
“Tỷ tỷ ngươi   đột nhiên chạy lên thuyền cá? Sao  đột nhiên mất tích? Chẳng  là trò tính toán của mẫu tử ngươi ?”
 
“ nàng  c.h.ế.t . Ngươi xin  tha thứ, nàng  thì cầu cứu ai  nữa?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Thứ nàng    , tương lai, thì kẻ gây nên đau khổ đó cũng  xứng .”
 
“Ta  sống trong phú quý  nàng , thì tất nhiên cũng   nàng  báo thù.”
 
Ta  để nàng  c.h.ế.t minh bạch. 
 
Sau đó,  xoay chuôi d.a.o trong lồng n.g.ự.c nàng , khiến nàng  đau đến mức gào thét.
 
  sẽ  để nàng  c.h.ế.t nhanh như thế .
 
Với loại  như chúng ,  một nhát c.h.ế.t ngay là phần thưởng quá lớn dành cho kẻ thù.
 
Vậy nên  lột sạch y phục của nàng , treo ngược  lên cây đa già, rạch cổ tay và cổ chân, để m.á.u từ từ chảy  từng chút một.
 
Cảm giác bất lực khi  sinh mạng rút cạn từng giây,   cứu , mới là khổ nhất.
 
Từng khoảnh khắc đều là tra tấn.
 
Lúc đó,  gối tay  bên cạnh, bắt đầu kể cho nàng   cuộc đời của .
 
Những oan hồn c.h.ế.t  d.a.o , từng kẻ một, đều thành cơn ác mộng hiện rõ trong mắt nó.
 
Nàng  sợ hãi  bao, hoảng loạn  bao, cố gắng giãy giụa tìm một con đường sống.
 
   cho phép.
 
M.á.u chảy tí tách đầy đất, tiếng nàng  van xin dần yếu ớt , lúc   mới cầm d.a.o tiến  gần.
 
“Ta tới tiễn ngươi lên đường . c.h.ế.t cũng  vô ích ,  còn chuẩn  quà tặng cho mẫu  ngươi nữa!”
 
Lưỡi d.a.o  loé lên, đ.â.m thêm một nhát nữa  n.g.ự.c nàng .
 
“Mẫu  ngươi  bảo ngươi   tim,   sẽ lấy tim ngươi gửi bà  xem thử.”
 
Ta xé váy nàng , treo xác lên cây như cái c.h.ế.t của tỷ tỷ  ngày :  đầy m.á.u,  thể lõa lồ, thảm  nỡ .
 
Dùng yếm đầy m.á.u của nàng  gói trái tim  ,  nhanh chóng lên đường.
 
Ta  ngừng nghỉ, mang trái tim của Giang Uyển Vân, ném thẳng  xe ngựa nơi Chu di nương đang  uống .
 
Con gái bà    tim,   tặng cho bà  một trái tim, mong bà  giữ kỹ !
 
14
 
Sợ bà   đủ sợ,  còn cố ý bôi thêm m.á.u.
 
M.á.u mủ ruột rà cơ mà,  thật  , liệu bà   nhận  m.á.u thịt con gái  ?
 
Muốn thiêu sống  để diệt khẩu ?
 
Bà  quá vội vàng, và cũng quá đánh giá cao bản   .
 
Nửa nén hương , bà  mặt đầy rạng rỡ bước xuống lầu, lên xe ngựa  ung dung, khi   mới   tiếng hét thảm thiết phát  từ xe.
 
Đáng tiếc , bà   nhận .
 
Bà  thậm chí còn gào lên:
 
“Mau! Mang cái đồ dơ bẩn   cho chó ăn!”